Một bóng dáng nam tử cao lớn trầm ổn đứng trước mặt nàng. Con người này toàn thân quý khí, hiếm ai có thể sánh bằng. Loại quý khí này là trời sinh. Tỏa ra từ xương tủy, khắc sâu vào con người. Một thời gian ngắn không thể tỏa ra ngạo khí bức người như vậy Nàng cũng chưa từng gặp qua nam nhân nào anh tuấn phiêu dật như thế. Chắc chắn minh tinh ở hiện đại không thể sánh bằng nam nhân đứng trước mặt nàng này ! Ngũ quan hắn như được tỉ mỉ tạc ra. Đôi mắt sâu như có thể nhìn thấu tất cả, sống mũi cao thẳng, đôi môi dày thêm một chút thì sẽ phá hỏng khuôn mặt, đôi môi mỏng thêm một chút sẽ làm khuôn mặt thêm lả lơi, nhưng đôi môi của người này hoàn mĩ vừa khớp với khuôn mặt hoàn hảo,tới nữ nhân cũng phải ganh tị với khuôn mặt điên đảo chúng sinh của hắn. Toàn thân hắn mặc bào trắng, như trích tiên làm người ta có cảm giác không thể chạm tới. Chỉ có thể đứng ở ở phía dưới nhìn mà ngước nhìn.
Nàng ngắm nhìn đến mê mẩn, ở hiện đại nàng vốn không mê trai như thế này, nhưng người đàn ông này quá mê hồn, nàng không thể không ngắm nhìn thêm, cũng khó có thể rời mắt được.
Bỗng, nam nhân lên tiếng:
'' Ngươi đã nhìn đủ chưa? ''
Chất giọng hắn lạnh lùng, trầm ổn, đặc biệt mang từ tính. Nàng đờ đẫn ngước lên nhìn vào đôi mắt kia. Đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn nàng không chứa một chút cảm xúc nào ngoài chán ghét khiến nàng bừng tỉnh, cực phẩm anh tuấn đến vậy, chắc hẳn đây là Khang Kỳ !
Thảm nào nữ phụ chết mê chết mệt như vậy. Nhan sắc hút hồn này cũng có thể làm nam nhân điên đảo, thêm thân phận cao cao tại thượng ! Nữ nhân ham của đẹp và hư vinh như nữ phụ chết mê chết mệt cũng có thể lý giải. Thời điểm lời nói ấy đến rồi sao? Được rồi! đến thì nàng phải đối phó hắn thôi. Nàng mỉm cười mở miệng trả lời, dùng giọng điệu hống hách ngang nhiên mà nữ phụ thường dùng.
''Ta nhìn nam nhân sớm muộn gì cũng là của ta có gì sai sao?'' .
Đôi mày kiếm nhíu lại. Nữ nhân này lại ăn nói hàm hồ, vẫn giọng điệu chua loét kèm ánh mắt si mê, như vậy khiến hắn chán ghét. Hắn lắc đầu, nàng ta không thay đổi, hắn nghe ám vệ báo lại, hôm nay nàng ta đi cùng Tình nhi với thái độ hòa thuận. Còn nói muốn sau này cùng Tình nhi kết thân bạn bè, có lẽ nàng ta có âm mưu khác ? Người âm hiểm như nàng ta, thả rắn vào viện của Hề Như Tình, đẩy nàng ấy xuống hồ, vu không ăn trộm, ghê tởm nhất là hai hôm trước nàng ta còn định tìm nam nhân phá trong sạch của Hề Như Tình! Trong mắt hắn nồng đậm chán ghét, nữ nhân rắn rết, hắn không thể tin tưởng được. Nếu nàng ta dám làm hại gì đến Tình Nhi... hắn cụp mắt xuống, ánh mắt tối lại. Con người mất vóc dáng thì được lại nhân cách, đến lượt nàng ta thì mất cả hai. Thật chẳng thể tìm được điểm nào tốt đẹp trên người nàng ta .
Nàng mà động đến một sợi tóc của Hề Như Tình, thì hắn sẽ không nhân từ !
'' Nam nhân của ngươi ?''
Hắn cười lạnh
" Đừng có mơ tưởng ."
Hắn dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn nàng, hàn khí tỏa ra, nàng cảm tưởng như mình đang đóng băng trong ánh mắt ấy. Con người này sao lại có thể làm giảm nhiệt độ phòng một cách nhanh chóng như vậy? Nữ chính sao có thể ở với con người làm ngưng đọng không khí như thế này nhỉ?
Nàng tự hỏi thừa rồi, nam chính ở cạnh nữ chính nhu tình như nước, nào có một chút lạnh lùng tàn khốc ?
Nàng ngẩng mặt lên làm bộ mơ hồ, khó hiểu
'' Chẳng phải chúng ta đã có hôn ước sao? ''
Hắn lùi lại một bước
" Nghe cho rõ đây. Ngươi không bao giờ có thể bước vào cửa của bổn vương dù chỉ một bước !"
Nàng ngớ người, câu này không giống trong nguyên tác . Nhưng đại loại là ý cũng vậy đi ?
Nàng cố nặn ra nụ cười nhợt nhạt, chuẩn mực của hoảng sợ, rụt rè tiến đến gần hắn, định đưa tay tới bắt lấy tay hắn, nhưng nàng làm gì có dũng khí chơ trẽn giống nữ phụ.
" Kỳ, Chàng nói hồ đồ gì vậy...?"
Hắn lạnh lẽo lùi lại vài bước, tránh như tránh tà, gằn từng chữ
'Ta với ngươi chỉ là có hôn ước. Đừng mong chờ ta yêu ngươi, ngươi không xứng. "
Câu nói này so với nguyên tác còn đau lòng hơn, Không xứng sao?
Nam chính và nữ chính hiện tại đang chớm nở tình cảm. Còn vì sao chớm nở? Chính là vì vừa gặp đã yêu.
Nhắc mới nhớ, tại sao nam chính lại đến đây? Là trong lúc nàng vui vẻ đang tắm rửa. Nữ chính đã nghe được sự thật rằng nàng ấy mới là đích nữ từ miệng Lê thị. Lê thị nóng lòng không nhịn được nói bí mật cho nữ nhi, rồi nổi sát ý với Như Như Quỳnh, đem bàn bạc với Hề Như Tình rằng sau khi để thân phận nữ chính về đúng vị trí. Thuê người thủ tiêu nữ phụ để giải tỏa uất hận, Lê thị tâm địa độc ác, muốn hành hạ nữ phụ bằng cách man rợ nhất.
Nữ chính lần đầu tiên gặp nam chính là cứu được hắn, khi hắn bị trọng thương. Để tạ ơn, nam chính tặng cho một cây sáo nhỏ, có chuyện cần giúp gì đều có thể gọi hắn đến.
Nữ chính nghe kế hoạch âm hiểm của mẹ mình, bản thân cũng thấy sợ hãi thay cho nữ phụ, tâm địa thiện lương , liền dùng cây sáo nhỏ gọi nam chính đến. Kể toàn bộ sự việc cho hắn, rồi rưng rưng nước mắt cầu xin hắn cứu mạng nhỏ của muội muội mũm mĩm.
A~ Nữ chính xinh đẹp lại nhân từ, nam nhân nào không rung động cho được chứ? Để nước mắt của mĩ nhân không rơi, nam chính chấp thuận lời của Hề Như Tình. Sau đó đi đến đây gặp nàng, rồi nói những lời khiến người ta đau lòng như vậy.
Quả là những lời nói nghe không dễ chịu. Hắn dùng những lời lẽ nói với nữ nhân yêu hắn, luôn chờ đồng sàng cộng chẩm với hắn, thì quả thật như là đâm xuyên tim. Đột nhiên, không biết cảm xúc từ đâu ra, tim nhói một cái, mắt nàng thấy hơi nước ! Không thể tin, thân thể này sắp khóc !
' Chàng... Chàng... Tại sao lại như vậy?'
Giọng nói run rẩy, tay ôm lấy tim . đây không phải câu nàng muối nói. Nàng đang bị không chế ! Chẳng có lẽ? Nữ phụ còn ở trong cơ thể nàng sao ?
Khang vương một cái liếc mắt cũng không để lại. Thấy Hề Như Quỳnh như vậy, chán ghét trong lòng hắn tăng lên. Không muốn ở đây thêm, hắn phất áo tiêu sái rời đi. Hôn thê của hắn vốn là Hề Như Tình, và chỉ có thể là nàng ấy.
Nàng ngã xuống nền đất lạnh, tay giữ ngực trái... đau quá ! Chỗ ngực trái đau quá. Nàng đưa tay xoa ngực. Nước mắt lã chã rơi ! Cứ rơi một cách khiến nàng không thể kiểm soát, khuôn mặt nhăn lại thống khổ. Nữ phụ còn trú ngụ trong cơ thể đang rơi lệ ! A, tại sao lại còn vương cảm xúc của nữ phụ? Cuối cùng đau đớn đã qua, cũng có thể dần dần ổn định lại cảm xúc , lau khô nước mắt. Nữ phụ này hẳn là yêu nam chính thật lòng nên mới như vậy.
Người nam nhân mình chờ mong nói những lời này với mình. Ai chẳng tan nát trái tim. Nàng đứng lên, nhìn chỗ đồ ăn dầu mỡ, thôi bỏ đi... Nàng không muốn ăn nữa, không còn cảm thấy đói. Nàng cho gọi Tam vào
'Tam. Lúc nãy ngươi ở đâu vậy?''
Không lẽ hắn vào mà Tam không biết sao?
Tam vui vẻ, chưng ra bộ mặt chờ được khen thưởng
''Chẳng phải vừa rồi Bát vương gia tìm người sao? Em hiểu ý liền tránh đi đó!"
Thật là một nha đầu ngốc nghếch... Vừa khóc như vậy, khiến nàng như bị rút hết sức lực, thật mệt mỏi. Nàng chỉ vào bữa tối trên bàn
'Ta không muốn ăn nữa, người đem chỗ đó thưởng cho hạ nhân, còn nữa, lần sau ta muốn thức ăn thanh đạm hơn, ít mỡ hơn, hai mặn một chay một canh, nghe chưa?, đem chỗ đó ra ngoài đi.'
Tam hoảng sợ
'Tiểu thư, có phải Bát vương gia làm người không vui không?"
Nàng nói dối
"Không hề"
" Vậy, sao người lại không ăn bữa tối chứ? ''.
Nàng xoa huyệt thái dương
" Chỉ là ta không muốn ăn thôi "
Tam không tin
" Tiểu thư, người đừng nói dối. Có phải Khang vương gia làm người tổn thương không?"
Dần mất kiên nhẫn , giờ cái nàng cần là yên tĩnh. Nàng quát
''Đủ rồi! vương gia không hề làm gì ta cả ! Ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi!"
Nàng không để ý Tam còn ngơ ngác đứng đó. Xoay người bước đến giường nằm xuống.
Nhắm mắt lại mệt mỏi. Nàng đã chìm trong giấc mộng, trong giấc mơ nàng mơ nàng bị đuổi giết... Nàng bị phanh thây, ném xác cho sói ăn, đau quá, đau quá, người đứng phía kia cứu nàng với, nàng không muốn chết !
'Cứu ta....cứu ta... '
Cố gắng nhìn rõ khuôn mặt lạnh lùng kia chính là Khang Vương ! Hắn bình thản đứng nhìn nàng chết !
Nàng giật mình tỉnh lại, mồ hôi đầm đìa. Nàng run rẩy đi đến phía bàn tìm nước, nước...nước chỉ có nước mới khiến nàng bình tĩnh trở lại! Nàng không thể chết thảm như vậy thật là đau đớn ! Nàng phải sống, phải sống...