*Với cặp của Gun và Hyo*
Khi đó Hyo được Gun trở về, không khí chỉ có im lặng thì đột nhiên Hyo lên tiếng trước giọng cô hơi khàn khàn.
- Ê Gun ông có...thích tôi không?- Hyo đưa khuôn mặt mình tới gần Gun trên mặt cô đã có hai vệt hồng, Gun sững sờ khi nghe câu nói của Hyo mặt đỏ lên.
- Bà say quá rồi đó Hyo, tui đang lái xe đừng có nói mấy từ vô nghĩa dùm cái- Gun nhìn biểu cảm của Hyo lộ vẻ thất vọng, rồi ỉu xìu quay mặt sang chỗ khác.
- Đồ đáng ghét, không lẽ từ nhỏ đến lớn ông chơi với tôi cũng không có một chút tình cảm nào hay sao, những thứ tôi làm cho ông không đáng để ông động tâm sao- nói xong Hyo thiếp đi đầu mém tí đập vào cửa kính may là Gun kịp chặn lại, anh dừng xe ngắm cô một hồi rồi cho xe chạy tiếp.
Trong lòng thì có biết bao cảm xúc hỗn độn, thực sự thì từ lúc nhỏ anh cũng rất thích Hyo, nhưng anh không bao giờ dám thổ lộ cũng không đủ tự tin để nói cho cô ấy biết có lẽ anh phải nói ra lòng mình thôi.
Suy nghĩ xong anh lái xe về biệt thự của mình, biệt thự này là của anh với Hyo hai ngừoi đều mất cha mẹ từ nhỏ được cưu mang nên mới có địa vị như bây giờ và hiện tại anh vẫn sống chung với Hyo.
Tối hôm đó anh ôm Hyo ngủ tới sáng, Hyo cũng vậy thuận tay qua ôm Gun khuôn mặt cô mỉm cười đêm hôm đó thật dài đối với mỗi người.
Tại một căn biệt thự khác trong một căn phòng tối có một người đàn ông tay cầm chai rượu xung quanh mọi thứ đều bị đỗ vỡ ngoài cửa còn có tiếng kêu của quản gia.
- Đặng thiếu gia người mau mở cửa đi, người đã ở trong đó mấy ngày cũng không ăn không uống gì rồi, ông bà chủ mà thấy như thế chắc chắn sẽ nổi giận- quản gia thở dài.
Ông là người ở bên chăm sóc cậu chủ khi cậu còn nhỏ có chuyện gì mà ông không biết chứ, từ khi cậu chủ quen cô Hiên Nhu đó ông đã cố gắng ngăn cản nhưng phận tôi tớ thì có thể làm được gì.
Ông quyết định là để cậu chủ tự giải quyết nhưng ông đã lầm cậu chủ còn lún sâu hơn nữa, cô Hân Ngôn là một người tốt nhưng vì cậu chủ cô ấy mới trở thành một con người như thế nhưng ông biết tâm hồn của cô thì vẫn luôn như thế.
Khi nhận ra được điều đó thì cũng quá muộn rồi, cậu chủ đã đánh mất tình yêu đó ông còn nhớ nhưng lúc cậu đau buồn vì Hiên Nhu tiểu thư rồi uống rất nhiều rượu còn sốt suốt đêm nữa người đã chăm sóc cậu vẫn là cô ấy, chuyện này thì ông cũng bó tay chỉ có chính cậu chủ tự nhận thức thôi, mà còn tha thứ hay không còn tùy thuộc vào tiểu thư Hân Ngôn nữa.
Riêng anh từ khi gặp cô ở quán bar cho đến nay thì anh đã tự trách bản thân mình ngày nào cũng đâm đầu vào rượu chè mặc kệ lời khuyên của mọi người, anh cũng muốn đi tìm cô để xin lỗi nhưng anh đã muộn, cô đã biến mất cách đây một năm.
Đang trong dòng suy nghĩ của mình thì ngủ tiếng quản gia đẩy cửa vào, anh ngước lên quăn mạnh chai rượu mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
- Cậu chủ theo như tôi được biết cô Hân Ngôn đã về nước, nếu cô ấy thấy cậu như vậy thì cô ấy sẽ nghĩ như thế nào?- quản gia lên tiếng thở dài nhìn cậu chủ.
- Ông nói thật chứ....nhưng giờ tôi có đến xin lỗi cô ấy thì được gì nữa đã quá muộn rồi, ông nghĩ liệu cô ấy còn tha thứ cho tôi chứ- Khang nhìn ông ánh mặt hiện lên tia hy vọng nhưng liền dập tắt.
- Không có chuyện gì là không thể, chuyện cậu đã làm cho cô ấy thực sự khiến cho cô ấy bị tổn thương rất nhiều, nhưng có lẽ trong tâm cô ấy vẫn còn yêu cậu chỉ cần cố gắng một chút có khi cô ấy sẽ tha thứ cho cậu- quản gia lên tiếng khuyên bảo.
- Đúng rồi, chắc chắn Ngôn nhi vẫn còn yêu tôi chắc chắn cô ấy sẽ tha thứ cho tôi thôi...tôi sẽ cố gắng bù đắp tất cả cho cô ấy-Khang mắt hiện lên tia sáng anh nhanh chóng kêu người dọn dẹp bãi chiến trường anh đã làm ra rồi leo lên giường ngủ.
Một nơi khác trong một căn phòng xung quanh là những xác chết nằm la liệt trên chiếc ghế là một người đàn ông tay cầm một khẩu súng, mắt hiện lên tia tàn khốc.
- Chết tiệt, cư nhiên lại là mày Tử Hàn kiếp trước mày có ý với Tử nhi, bây giờ còn lại muốn tiếp cận cô ấy tao sẽ không để chuyện này xảy ra Tử nhi là của tao- người đó giơ súng lên bắn vào đầu tên đang cố chạy trốn.
Đêm hôm nay thật dài mỗi người có một tâm trạng khác nhau.
___________________
Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu, ta sẽ cố gắng đăng chương mới sớm nhất có thể.
Hết chương 31.