Nữ Phụ Lãnh Huyết

Chương 4: Nhà???



Chương 4 Nhà

Khi cô đi vào trong nhà, mọi anh mắt đều nhìn vào cô, hầu hết là khinh bỉ và trách mắng một vài cô người hầu nói những điều không tốt về cô

"Cô ta còn vác mặt về đây, đã hại cô chủ rồi mà chưa sợ tưởng mình đẹp lắm vậy mà đòi ham muốn người yêu cô chủ"- nữ hầu 1 nói nhỏ nhưng không thể nào qua mắt được cô

"Phải đó người gì mà vừa mập xấu chả bù cho cô chủ vừa hiền đẹp dễ thương , người  như vậy ai mà không yêu"- nữ hầu 2, mọi lời nói xấu đều được cô khắc ghi tất cả, cô nhìn họ với ánh mắt lạnh như băng, còn các cô người hầu có cảm giác lạnh thấu xương, ngước lên thì thấy cô đứng ngay trước mặt họ

"Cho mấy người nói lai lần nữa"- cô nhìn họ, mắt của họ lúc đầu ngạc nhiên nhưng một lúc liền kênh lên

"Phải tôi nói cô là cái thứ lẳng lơ, xấu xí chỉ biết đi quyến rũ đàn ông, hại người,..."- và những lời xỉ nhục của cô ta cứ phát ra mà không biết là nguy hiểm đang cận kề.

"Có chuyện gì ở đây "Không một âm thanh chỉ có tiếng chửi thì lại có một tiếng nói khác vang lên, người của tiếng nói ấy là người đàn ông trung niên, ông ta nhìn cô với anh mắt không mấy thiện cảm.

"Mày còn dám về đây, mày hại tiểu nhu của tao, mày là một đứa bất hiếu, cả đời tao không có một đứa con như mày"- ông định nói tiếp thì trên lầu có tiếng của trẻ con

"Chị Ngôn... chị Ngôn chị về rồi Tiểu Thiên nhớ chị, chị Ngôn về chơi với Tiểu Thiên nha"- một bóng đang nhỏ nhắn từ cầu thang phóng lên người cô, đây chắc là Bạch Hải Thiên em của của nữ chủ rồi, người cô cần bảo hộ.

Thằng bé cũng chỉ khoảng 5 tuổi, nhưng thằng bé cũng không được ông ta ưu ái lắm, mục đích ông ta giữ tiểu Thiên ở lại là để lấy lòng nhà Tề gia thôi, nhưng cô sẽ không để chuyện đó xảy ra.

"Tiểu Thiên của chị dạo này em khỏe không, chị dẫn em về ngoại nhé thích không?"- cô mỉm cười, một nụ cười thật lòng, nhìn thằng bé cô không có cảm giác chán ghét mà là ấm áp.

"Tiểu Thiên thích lắm, chị dẫn em đi nha, em thích chị Ngôn nhất"- cậu bé mỉm cười một nụ cười trong sáng làm cô thoáng bất ngờ và ngạc nhiên. Nhưng chưa vui được lâu giọng nói của ông ta lại cắt ngang

"Tao không cho mày đưa tiểu Thiên đi đâu hết nó phải ở đây, còn mày cút đi"- ông ta giận giữ bắt lấy tay tiểu Thiên, mặt thằng bé hiện lên vẻ hoảng sợ nó níu lấy tay cô, lần đầu tiên cô muốn bảo vệ một ai đó.

Khuôn mắt hiện lên vẻ giận giữ căn phòng như bị băng tuyết bao phủ, ngón tay cô khử động, moi thứ như dừng lại sát khí quá mạnh làm cho ông ta đang nắm tiểu Thiên liền buông ra ngã chuyện xuống phun một ngụm máu tươi.

"Tiểu Thiên em ra ngoài trước đi đợi chị lấy đồ cái"- cô giữ lại ý chí còn sót lại nói với tiểu Thiên, thằng bé mỉm cười rồi đi ra ngoài, cửa vừa đóng lại. Đúng lúc nữ chính với nam chính về.

"Tiểu Thiên sao em đứng ở đây, đợi chị Hiên Nhu về đúng không? Sao không vô nhà? "- nam chính mà cô gặp ở bệnh viện là Đặng Đình Khang.

"Ai thèm đợi cô ta, tôi đang đợi chị Ngôn với lại anh gọi tôi là Hải Thiên đi, tiểu Thiên chỉ có một mình chị Ngôn mới được gọi thôi, với lai chị dặn phải ở ngoài đừng vô, chị có chuyện"- tiểu Thiên nói giọng lạnh nhạt khác với lúc ở trong nhà làm cho Khang phải ngạc nhiên.

Đang chuẩn bị bước vào thì cửa bật mở một mùi hôi bay ra kèm theo là sát khí nồng đậm, cô bước ra khuôn mặt như băng như có thể đóng băng người trước mặt. Trên mặt anh ta ngạc nhiên đến cực độ, còn nữ chinh nãy giờ im lặng mặt cũng tái đi vài phần

"Tiểu Ngôn c....chị.. về rồi ư, em rất lo lắng cho chị lắm đó chị có sao không mà sao trong nhà..."- chưa để cô ta nói tiếp cô lấy ngón tay đặt lên miệng cô ta nói nhỏ

'Suỵt đừng nói gì hết, cuộc vui còn nhiều lắm tôi sẽ chờ cô tốt nhất cô không nén đụng vào tôi nhất là có ý gì với tiểu Thiên nếu không tôi....'- cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cô ta rồi xoay người dẫn tiểu Thiên đi. Và còn để lại câu nói

"Mọi chuyện ngày hôm nay tốt nhất không ai được đồn ra ngoài nếu không giống như cô gái đó"- rồi cô bước đi

Cô vừa đi khi anh ta cùng nữ chính đi vào thì xác của một nữ hầu bị băm thành từng mảnh máu văng tứ tung, còn ông ta mặt tái xanh ngồi thừ ra nhìn cái xác đó, những người còn lại trốn ở một góc run cầm cập.

'Đó là do cô ta làm sao, ở đây cứ như địa ngục sao một người hôn mê rồi tỉnh lại sao có thể thay đổi một cách nhanh chóng như vậy?' Suy nghĩ của anh ta. Một ngày trôi qua....

Hết chương 4