Nữ Phụ Muốn Ly Hôn

Chương 36



Còn dư lại nửa cái sandwich, Thẩm Ám lập tức ăn không vô nữa.

Vân Yên cắm một cái ống hút vào ly sữa bò, liếc mắt nhìn anh rồi nhíu mày nói: “Anh đừng rề rà nữa, nhanh ăn đi!”

“Không.”

“Hả?” Vân Yên cắn ống hút mơ mơ hồ hồ hỏi: “Anh nói gì?”

“Không ly hôn.” Thẩm Ám bỏ đũa xuống: “Anh sẽ không ly hôn với em.”

Vân Yên buông ly sữa xuống, yên tĩnh một lát mới nói: “Nhưng tôi không muốn sống với một kẻ lừa đảo.”

“Huống chi…” Vân yên rũ mắt xuống, chọc chọc miếng sandwich mềm mềm, không có khẩu vị gì: “Huống chi, nếu không bị tôi phát hiện, có phải là anh vẫn sẽ tiếp tục lừa tôi nữa đúng không?”

Thẩm Ám không thể không thừa nhận, trong khoảng thời gian ngắn đúng là anh không có ý nghĩ sẽ nói thật ra với cô. Anh không xác định được Vân Yên đối tốt với anh là xuất phát từ đồng tình hay là thật sự có một chút thích. Dù sao vẫn phải chờ tới khi Vân Yên không rời khỏi anh, ỷ lại anh, anh mới có thể nói ra sự thật.

Anh trầm mặc một lúc mới nói: “Không phải.”

“A.” Vân Yên cũng không quan tâm, cô đẩy bàn ăn ra, đứng lên.

“Trước khi kết hôn tôi đã thỏa thuận xong với chủ tịch Thẩm, một khi anh khôi phục bình thường là chúng ta có thể ly hôn, không phải anh muốn quỵt nợ chứ?” Kỳ thật có chuyện này hay không Vân Yên cũng không biết, lúc cô xuyên qua thì đã ở tại nhà họ Thẩm. Nhưng lúc đó Thẩm Ám ngốc, chuyện cô không biết thì anh sẽ càng không biết.

Thẩm Ám thật sự không biết còn có chuyện như vậy, lúc anh trọng sinh thì Vân Yên đã đến nhà họ Thẩm hai ngày. Chẳng qua lấy sự hiểu biết của anh với ông Thẩm, ông ta sẽ không đặt quyền chủ động lên tay người khác, càng không thể làm một vụ mua bán lỗ vốn như thế.

Vân Yên nói: “Chúng ta chia tay nhau trong yên bình được không?”


Thẩm Ám muốn nói không được, nhưng cô đã xoay người đi rồi. Sữa bò với sandwich trên bàn gần như chưa bị động qua.

Hai mắt anh nặng nề, nhìn cô cách mình càng ngày càng xa. Ngay trước khi cửa phòng ngủ đóng lại một giây, Thẩm Ám bật dậy lập tức đuổi theo cô.

Thẩm Ám chặn trước cửa, làm cô đóng cửa không được.

Vân Yên thầm nghĩ nếu cô cứ đóng cửa thì anh nhất định sẽ né đi, vì thế dùng sức đóng sập cửa vào, cánh cửa không lệch không nghiêng đập thẳng lên người Thẩm Ám. Thẩm Ám giống như không hề cảm thấy đau, lông mày cũng không nhăn một chút nào, thật đúng là không có né tránh.

Cô hoảng sợ, nhanh chóng buông tay. Trừng anh: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?!”

Thẩm Ám rũ mắt nhìn cô: “Anh muốn quỵt nợ.”

Vân Yên: “…”

------------------

Vân Yên bị độ mặt dày của Thẩm Ám làm cho kinh ngạc.

Sau đó anh vẫn luôn đi theo phía sau cô, bất kể cô nói cái gì thì anh cũng không rời một tấc. Cô đuổi anh đi, anh giả điếc, cô không để ý tới anh, anh đi tới quấy rầy cô, cô đánh anh, vẻ mặt anh dung túng cứ đứng tại chỗ mặc cô đánh chửi, giống như bị cô đánh anh còn thấy thật vui.

Vân Yên hoàn toàn không thể làm gì được anh, cô đánh anh đến mệt mỏi, thu tay lại quay đầu qua một bên, không thèm nhìn anh nữa.

Đối với Thẩm Ám mà nói, Vân Yên đối với anh như thế nào cũng được, nhưng chỉ cần cô không nhìn anh nữa, chuyện này thật sự làm anh chịu không nổi. Anh túm góc áo của cô :”Không đánh nữa sao?”

“...”

“Mệt rồi?”

“...”

“Đói bụng?”

“...”

“Không nỡ rồi?”

“... Tránh ra.”

Thẩm Ám thật đúng là không rên một tiếng đi mất rồi.

Nửa ngày Vân Yên cũng không nghe được tiếng động gì, cô quay đầu lại, phát hiện Thẩm Ám không có ở trong phòng ngủ. Cô do dự một chút, không tiếng động đứng dậy, ló đầu ra khỏi cửa nhìn, trong hành lang cũng không thấy Thẩm Ám.

Thật sự đi rồi?

Trong nháy mắt cô ngẩn ngơ, không biết rõ bản thân là đang vui vẻ hay là thấy mất mát, hoặc là chỉ đơn thuần nhẹ nhõm thở ra một hơi. Mãi đến khi nghe thấy tiếng động truyền ra từ phòng bếp, tiếng lách tách từ dầu sôi trên chảo, cô mới hồi thần lại.

Tên vai ác này, vậy mà còn biết nấu đồ ăn?

Vân Yên có chút hoài nghi lỗ tai của mình có phải xảy ra chút vấn đề rồi không, cô do dự bước ra ngoài, đi tới phòng bếp.

Trên bàn ăn bày một cái mâm nhỏ, bên trên là hai trái trứng lòng đào vừa được chiên xong. Lúc này Thẩm Ám đang xắt hành, anh cúi đầu, động tác có chút vụng về. Nhìn thấy cô tới, anh lập tức buông dao cùng với cây hành còn một nửa, đi qua bưng mâm ra.

Anh ngừng ở trước mặt cô: “Ăn thôi.”

Hôm nay Vân Yên dậy muộn, sandwich lúc trưa cũng không ăn được mấy miếng, bây giờ cô thật sự có chút đói bụng. Hơn nữa người vẫn luôn được cô chăm sóc cho tới nay đột nhiên làm đồ ăn cho cô ăn, cô khá tò mò không biết sẽ là hương vị gì.

Nhưng không được, hiện tại đang là thời kỳ đặc biệt. Cô ăn đồ anh làm, vậy coi là chuyện gì xảy ra? Không phải tương đương với chuyện cô tha thứ cho anh sao.

“Không ăn.” Vân Yên chịu đựng mà dời mắt, xoay người đi mất. Cô ngồi xuống ghế sofa, ấn điều khiển mở TV lên, làm bộ như không có hứng thú gì với trứng ốp la của anh. Nhưng mà cùng với tiếng TV vang lên là tiếng bụng cô kêu rột rột.

Thẩm Ám rũ mắt khẽ cười, đi qua đặt trứng ốp la ở trên bàn trà. Cái gì cũng chưa nói mà quay lại phòng bếp xắt hành tiếp.

Vân Yên liếc mắt ngó anh một cái, ánh mắt thật nhanh đã quay lại nhìn TV một lần nữa. Trên mặt cô không gợn sóng không hoảng đổi kênh, ngửi mùi thơm bay ra từ phòng bếp, cô trộm nuốt nước miếng một cái.

Chỉ chốc lát sau, Thẩm Ám lại bưng thêm một mâm nhỏ đi ra, cô liếc một cái, lần này là cơm chiên trứng.

Đế đĩa chạm lên mặt bàn trà, cạch nhẹ một tiếng.

Một bóng người tiến lại gần cô, Thẩm Ám đột nhiên khom lưng nắm lấy tay cô. Vân Yên theo bản năng rụt tay lại, sau đó cảm giác được lòng bàn tay mình lành lạnh, bị anh nhét cho cầm một chiếc muỗng.

“Trước kia đều là em làm cho anh ăn.” Thẩm Ám đứng thẳng người: “Coi như anh báo đáp em.”

Vân Yên suy nghĩ, Thẩm Ám nói cũng có đạo lý.

Trước kia cô chăm sóc anh thật tốt nha, đồ gì ngon đều muốn cho anh ăn. Cô không biết nấu cơm, còn vì anh mà đi nghiên cứu cách làm, làm xong rồi người ta còn không chịu tự mình ăn, cô liền chịu thương chịu khó đút từng muỗng từng muỗng cho anh ăn.

Nhớ tới mấy chuyện này, Vân Yên càng tức giận hơn. Rõ ràng anh đã khôi phục bình thường từ rất sớm, còn mỗi ngày giả thành tên ngốc để được cô đồng tình. Lúc nhìn cô chăm sóc anh như trẻ em thì anh suy nghĩ cái gì, sợ là trong lòng anh đang vụng trộm cười cô đi.

Cô buông cái muỗng, sắc mặt không tốt ngẩng đầu nhìn anh.

“Anh khôi phục lại, đã hơn hai tháng rồi đi.”

Thẩm Ám nhất thời không nói gì.

Vân Yên nhất quyết không bỏ qua nhìn anh.

Thật lâu sau, anh lắc lắc đầu: “Không phải.”

Vân Yên hừ cười: “Anh còn muốn tiếp tục gạt tôi đúng không? Nhưng tôi đã sớm…”

Thẩm Ám nói: “Ở ngày thứ ba em gả cho anh, anh đã khôi phục rồi.”

Những lời còn lại kẹt trong cổ họng Vân Yên, biểu tình của cô trống rỗng một giây.

Cô ngơ ngác nhìn anh: “Vậy, vậy anh…”

“Vì sao lại đi theo em đúng không.” Thẩm Ám thầm cười: “Ngày từ đầu là muốn xác định một số chuyện.”

“Sau đó.” Ánh mắt của Thẩm Ám đụng vào ánh mắt của Vân Yên, anh thu lại nụ cười, cao thâm khó lường mà nói: “Sau đó lại không nỡ đi.”

---

Thẩm Ám không đi, Vân Yên lại bắt đầu bận rộn.

[Linh Hi Truyện] mà nguyên chủ quay lúc trước đã kết thúc nhưng độ hot lại không giảm bớt, liên tục trèo lên hot search. Bộ phim này có nguyên tác, bao gồm cả vai ác, nhân vật có suất diễn hơi nhiều chút đều có fan, Nguyên bản trong phim Vân Yên cũng là một nhân vật được người thích, đáng tiếc kĩ thuật diễn không tốt, cuối cùng chỉ thu hoạch được một đống antifan.

Vừa lúc đánh vào thời điểm này, [Song Xu] quay xong, tiến vào kì tuyên truyền. Vân Yên bị mắng thảm kinh khủng nhưng vẫn phải phối hợp đi tuyên truyền. Mỗi lần cô share một bài có liên quan đến [Song Xu] trên Weibo, bên dưới đều là một biển bình luận mắng chửi. Mấy bạn fan kia của cô căn bản là không chống đỡ được, sự thật bày ở trước mặt như thế, kỹ thuật diễn không tốt chính là kĩ thuật diễn không tốt, bọn họ có thể lấy gì để phản bác, còn có mấy người khuyên Vân Yên thôi đừng đi diễn nữa, tập trung đi chương trình giải trí thôi.

Không khi tới lúc này cô dạy diễn của Vân Yên là Lương Chi Hoa lại chia sẻ Weibo của Vân Yên với dòng chữ: “Chờ mong Ngàn Tư.”

Lương Chi Hoa là ai, có thể được xưng là nghệ thuật gia, được trong giới cùng ngoài giới công nhận là diễn viên gạo gội.

Lương Chi Hoa vừa mở miệng, có mấy người nói thầm, Vân Yên này rốt cuộc là có địa vị như thế nào, vừa là nữ phụ của [Linh Hi Truyện] đang nổi, vừa là nữ phụ thứ hai của [Song Xu], còn có thể làm phiền giáo sư Lương tám trăm năm cũng không đăng Weibo nói chuyện thay mình……

Lúc này ảnh chụp Vân Yên lên xe chủ tịch Thẩm lại được tung ra, còn ngại chưa đủ, mặt khác cũng có người lộ ra là lúc quay [Song Xu] Vân Yên có chút ái muội mờ ám với Thẩm Minh, mọi người đều biết, Thẩm Minh là vị hôn phu của Kiều Yên Nhiên, Thẩm Minh đi phim trường, tất nhiên là đi ủng hộ Kiều Yên Nhiên.

Sau đó fan của Kiều Yên Nhiên cũng tới xem náo nhiệt, cô ta là đi con đường tiên nữ không dính khói lửa nhân gian, fan cô ta lại không hề là tiên nữ, vì bảo vệ chị gái tiên nữ nhà mình mà lời nói ác độc gì cũng phun ra được, trong fanclub còn lưu truyền ảnh trắng đen của Vân Yên chơi.

Nói không buồn là giả, Vân Yên đã không dám đăng Weibo nữa. Cô nhớ tới chuyện Lương Chi Hoa nói giúp cô, do dự mà gọi điện thoại qua.

Lại nói cô cũng cảm thấy kỳ quái, thái độ của Lương Chi Hoa đối với cô vẫn luôn không nóng không lạnh, từ đầu tới đuôi đều không quan tâm cô học sinh này lắm, vì sao lại lên đầu sóng ngọn gió để riêng nói giúp cô một câu đây.

Có người nhấc máy.

Vân Yên đè xuống đủ loại suy đoán trong lòng: “Cô Lương, cám ơn cô giúp em nói chuyện. Em…….”

“Nếu thật muốn cảm ơn tôi.” Lương Chi Hoa nói “Dì giúp việc nhà cô xin nghỉ, em tới giúp tôi quét tước vệ sinh đi.”

Vân Yên: “…A?”

---

Vừa khéo là nhà của Lương Chi Hoa cũng ở trong tiểu khu này, càng khéo là Nhiếp Tư Thụ lại là cháu trai của Lương Chi Hoa.

Vân Yên nhìn ảnh chụp trên tường, có chút kinh ngạc.

Lương Chi Hoa nhìn theo tầm mắt của cô, có hơi ngoài ý muốn: “Em quen đứa cháu nhỏ của cô?”

Vân Yên hồi thần: “Dạ… Có gặp rồi ạ.”

Lương Chi Hoa nói: “Đây là thằng cháu nhỏ của cô, từ nhỏ đã thông minh, thành tích tốt, đi học cũng là học ở đại học A. Vốn dĩ có cơ hội ra nước ngoài phát triển nhưng lại sợ một bà già như cô ở nhà cô đơn lạnh lẽo, vẫn luôn ở lại làm một thầy giáo tiểu học. Ai, không biết cố gắng.”

Tuy mắng trong miệng nhưng trên mặt bà lại chứa ý cười, hiển nhiên bà rất là yêu thương Nhiếp Tư Thụ. Vân Yên rất ít thấy bà lộ ra nụ cười giống như vậy.

Thật nhanh, bà thu lại ý cười. Khụ hai tiếng rồi nghiêm mặt nói: “Được rồi, tiếp tục làm việc thôi.”

Nhà của Lương Chi hoa rất lớn, quét tước trong ngoài xong cũng tốn một khoảng thời gian. Vân Yên cảm kích bà đã dạy cho mình một thời gian, càng cảm kích bà ở ngay lúc này lại đứng ở bên cô. Bởi vậy cũng không có oán khí gì, quét tước thật cẩn thận.

Dọn dẹp căn nhà sạch sẽ xong thì vừa lúc trời cũng tối đen. Vân Yên định đi về nhưng Lương Chi Hoa nói: “Cháu trai cô tăng ca, đêm nay em làm cơm cho hai chúng ta thôi.”

Đại đa số phụ nữ trong giới giải trí đều không lộ tuổi, Lương Chi Hoa nhìn qua chỉ khoảng 40-50 tuổi nhưng trên thực tế tuổi của bà cũng không nhỏ. Vân Yên nghĩ, người ở tuổi này phần lớn đều sợ cô độc, trên quảng cáo công ích cũng nói là không nên để người già ăn cơm một mình. Hơn nữa cô thật sự không muốn đối diện với Thẩm Ám, tối muộn mới trở về thì càng tốt hơn nữa. Vì thế không quá do dự liền đồng ý luôn.

Khả năng nấu ăn của Vân Yên chỉ có Thẩm Ám là đã nếm quá, so với mấy đồ ăn ngoài gì đó, hình như anh có hứng thú với đồ ăn cô làm hơn nhiều, mỗi lần ăn đều sẽ khen, còn ăn nhiều thêm một chén cơm.

Tuy rằng ngay từ đầu cô cảm thấy bình thường, nhưng được khen nhiều, trong lòng liền cảm thấy khác, cô thật sự cho rằng khả năng nấu ăn của mình không tồi. Cho nên cực kì tự tin đi vào phòng bếp.

Làm xong mấy món ăn, Vân Yên bưng từng đĩa từng đĩa ra, sau đó cầm lấy hai bộ đồ ăn cơm đi ra ngoài. Lương Chi Hoa nếm một miếng bắp cải xong, mặt không biểu tình buông xuống đũa rồi đi vào bếp.

Vân Yên ngồi ở đối diện cô, yên lặng nuốt xuống bông cải xanh trong miệng, đưa mắt nhìn qua, rầm--- cửa phòng bếp đóng lại.

“Về sau không được vào bếp nữa.” Lương Chi Hoa nói.

Hai giờ sau, vân Yên mới chân chính biết được cái gọi là mỹ vị nhân gian.

Sườn heo chua ngọt, cánh gà kho tàu, trứng scotch, cá bạc chiên dầu… Vân Yên cũng sắp không suy nghĩ được gì, ăn đến no căng bụng nhưng vẫn là ăn chưa đủ.

Cô đưa mắt nhìn bông cải xanh đáng thương nằm ở trong góc, nghĩ thầm, không biết gì giống như Thẩm Ám mới có thể thích ăn đồ cô làm đi, không biết ăn được đồ ăn cô Lương làm thì anh sẽ có phản ứng gì……Khoan đã, không đúng, Thẩm Ám làm sao có thể là người không biết gì? Mấy ngày hôm trước còn được người ta vây quanh ở trong phòng bao, bên phải có người nịnh nọt, bên trái có người đẹp làm bạn nha.

Vân Yên cười lạnh hai tiếng ở trong lòng, miễn cưỡng đè lại lửa giận, buông đũa xuống.

“Cám ơn cô đã chiêu đãi, em ăn no rồi.”

“Ừ.” Lương Chi Hoa cũng bỏ đũa xuống, đứng dậy dọn bàn, Vân Yên lập tức đứng dậy giúp cô.

Dọn xong phòng bếp cũng đã 9 giờ rưỡi. Vân Yên nhìn đồng hồ, nói tạm biệt với Lương Chi Hoa.

“Ăn no xong liền muốn lười biếng đúng không?” Lương Chi Hoa liếc cô một cái, vỗ lên ghế dựa: “Ngồi xuống đây học!”

---

10 giờ rưỡi, Thẩm Ám trầm mặt ngồi trên sofa, ngồi không được một lát liền đứng lên đi tới cửa xem, không nhìn thấy người lại quay về ngồi tiếp. Tới lui tới lui đã được vài vòng.

Một hạng mục quan trọng của công ty xảy ra vấn đề cho nên sáng sớm hôm nay anh liền đi ra ngoài. Giải quyết xong đã là 12 giờ rưỡi, ngay cả cơm trưa anh cũng không ăn, lập tức gấp gáp chạy về nhà, kết quả trong nhà không có ai, Vân Yên không có ở nhà.

Tim anh lập tức chìm xuống đáy vực, ngày đó sau khi bọn họ nói chuyện xong, Vân Yên liền không nói thêm một câu nào với anh. Sẽ không phải là cô nhân cơ hội buổi sáng anh không ở nhà nên bỏ trốn đó chứ?

Thẩm Ám đẩy cửa phòng ngủ của Vân Yên, phát hiện đồ vật vẫn còn để trong phòng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Có điều gần nhất cô không có thông báo, vậy Vân Yên đi đâu đây?

Thẩm Ám làm xong cơm trưa rồi gọi điện cho Chu Mạn Chi, Chu Mạn Chi đang ở chỗ khác cho nên chuyện gì cũng không biết.

Anh không làm khó Chu Mạn Chi, đoán Vân Yên có thể chỉ là đi tản bộ thôi. Hâm nóng lại cơm trưa, anh lại ngồi ở cửa chờ cô về.

Hâm nóng cơm trưa ba bốn lần xong, anh lại đi làm cơm tối. Cả một bàn đồ ăn đầy ắp, từ một bàn đồ ăn còn đang bốc lên hơi nóng cho đến khi để tới lạnh ngắt.

Thẩm Ám không biết mình đã gọi cho Vân Yên bao nhiêu cuộc điện thoại nhưng vẫn luôn là đang tắt máy. Anh muốn đi ra ngoài tìm cô, nhưng nên đi chỗ nào tìm?

10 giờ 40, anh nhận được điện thoại của Chu Mạn Chi.

Giọng điệu của Chu Mạn Chi nôn nóng: “Vân Yên vẫn chưa về nhà sao?”

Giọng Thẩm Ám lạnh lùng nói :”Chưa về.”

“Không xong rồi, em ấy sẽ không phải là bị mấy tiếng mắng ở trên Weibo làm cho luẩn quẩn trong lòng đi? Điện thoại cũng không nhận, người cũng tìm không thấy. Đều do tôi, đều do tôi, nếu tôi nhìn đến mấy thứ đó sớm một chút------”

Thẩm Ám không hay xem chuyện trên Weibo, anh nhíu mày hỏi :”Cái gì?”

Chu Mạn Chi ngập ngừng, thật cẩn thận nói: “Là như vầy, Vân Yên em ấy đã bị mắng vài ngày…”

Thẩm Ám từ chỗ Chu Mạn Chi nghe được Vân Yên bị chửi rủa, mặt càng trầm xuống.

Anh tuy rằng biết tính cách của Vân Yên, sẽ không bởi vì gặp phải bạo lực qua mạng mà tự sát, nhưng đã trễ thế này, anh thật sự sợ cô gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn. Vừa nghe điện thoại, anh vừa mặc quần áo vội vàng chạy ra ngoài tìm người.

Nhưng vừa đẩy cửa ra, Thẩm Ám đã nhìn thấy Vân Yên.

Cô đang đứng mặt đối mặt với một người đàn ông khác, cô nói gì đó với người kia, người đàn ông kia nở nụ cười, cười đến mức vô cùng vui vẻ.