Tô Noãn gật đầu, nghe thấy Chu Dương vội vàng nói: “Trước hết chúng ta mang đồ ăn và vật tư đi, rồi lấy xe, ba người chúng ta đi một xe, không thể trông cậy vào đám người Dương Chiêu…”
Sau đó, anh ta hơi bất đắc dĩ nhìn Tô Noãn: “Noãn Noãn, đang lúc nguy cấp, em đừng giận dỗi Dịch Nhiên, chúng ta chạy trước rồi nói được không?”
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng súng, mặt Chu Dương biến sắc.
Vẻ mặt Tô Noãn cũng hơi thay đổi, cô bước nhanh đến bên cửa sổ, không ngờ đã thấy có vài con zombie tiến vào sân.
“Không kịp rồi.” Sắc mặt Chu Dương trầm trọng, trầm giọng nói: “Bên ngoài không an toàn, Noãn Noãn, em giữ đồ ăn, anh đi lấy xe, sau đó em sẽ nhảy từ cửa sổ vào khoang sau xe bán tải, em có làm được không? ”Chu Dương nắm lấy vai Tô Noãn, nghiêm nghị giọng hỏi. Tô Noãn gật đầu, Chu Dương nhanh chóng ôm cô một cái, sau đó vội vã chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng không hề do dự của Chu Dương, Tô Noãn xoay người cầm đồ ăn hai người đã chia, thở dài trong lòng.
Chu Dương lo lắng cô ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm nên tự mình đi lấy xe, cũng không phải quá cặn bã đến hết thuốc chữa. Nếu lần này anh ta cư xử tốt, mang anh ta đi cùng cũng không phải là không thể, ít nhất… có thể giúp anh ta không chịu quá nhiều khổ cực trước khi tiến hóa.
Dựa theo cốt truyện ban đầu, từ một người bình thường Chu Dương dần trở thành tiến hóa giả, nhưng anh ta phải chịu đựng rất nhiều gian khổ.
Người của Dương Chiêu phản ứng rất nhanh, người chịu trách nhiệm đóng gói vật tư, người phụ trách mang theo những đồ hữu dụng trong biệt thự, cũng có người phụ trách lái xe. Tô Noãn nhét hết đồ ăn của hai người vào trong chiếc ba lô to của Chu Dương rồi chạy nhanh ra ngoài... Vừa đến cầu thang tầng hai đã thấy “rầm” một tiếng, cửa bị mở ra, sau đó là năm sáu con zombie loạng choạng lao tới, chúng nó nhìn thấy cô thế là gào lên rồi lao về phía cầu thang bên này.
Đám Dương Chiêu đã sơ tán mọi người đi rồi, vì vậy trong biệt thự chỉ còn cô và Triệu Dịch Nhiên, Triệu Dịch Nhiên đang ở đâu?
Tô Noãn từ bỏ kế hoạch xuống dưới, vội vàng chạy lên phòng hướng ra sân ở tầng hai, khóa cửa lại rồi bước nhanh đến bên cửa sổ, đúng lúc nghe thấy Chu Dương gọi mình.
“Noãn Noãn, Noãn Noãn, đừng xuống tầng dưới, trong nhà có zombie, em đi đến cửa sổ, anh sẽ đón em.”
Vừa mở cửa sổ, Tô Noãn nhìn thấy gần đó có một đàn zombie trên đường đanh nhanh chóng bao vây tiến về khu biệt thự. Trong sân đã có mấy chục zombie rồi, Dương Chiêu và những người khác vừa khởi động xe vừa nổ súng. Bởi vì xuống dưới trước nên Chu Dương đã khởi động xe xong, đang chuẩn bị đến đón cô. Nhưng đúng lúc này, Tô Noãn nhìn thấy cửa sổ tầng hai đối diện bỗng nhiên mở ra, Triệu Dịch Nhiên vươn nửa người ra, hét lớn: “Chu Dương!”
Tô Noãn nhìn thấy con zombie phía sau Triệu Dịch Nhiên nhanh chóng vồ tới, cô lập tức hoảng sợ.
Cô chưa kịp nhắc nhở thì đã thấy Triệu Diệu Nhiên mặt mày tái mét đẩy zombie ra, sau đó mặc kệ mọi thứ, bò ra khỏi cửa sổ, đứng dựa sát người vào vách tường bệ cửa sổ hẹp bên ngoài, vừa run rẩy vừa gọi Chu Dương.
Chu Dương đã thấy Tô Noãn, lại bị Triệu Dịch Nhiên gọi, quay đầu thì nhìn thấy tình trạng của Triệu Diệc Nhiên, sắc mặt của anh ta trở nên khó coi, không chút do dự chuyển hướng về phía cô ta. Triệu Dịch Nhiên vui mừng đến phát khóc. Những lúc lâm vào nguy hiểm cô ta cũng không hề yếu đuối. Đợi Chu Dương đến mở cửa sổ xe ra, cô ta nghiến chặt răng nhảy xuống. Chu Dương vốn định để cô ta ở trong xe sau đó đi cứu Tô Noãn, nhưng không ngờ tới, Triệu Dịch Nhiên vừa nhảy xuống xe đã chạy tới ngồi vào ghế phụ, đằng sau thì có tới năm, sáu con zombie lao đến.
Chu Dương vội vàng dừng lại để cô ta vào xe, chờ Triệu Dịch Nhiên ngồi vào ghế lái phụ xong, anh ta vội quay đầu xe, nhưng sắc mặt lập tức tái nhợt.
Tô Noãn ở tầng hai đối diện, bởi vì cửa sổ mở, cô bị zombie nhìn thấy, mấy chục con thây ma lao về phía cửa sổ của Tô Noãn, ngẩng đầu gào thét, chúng chiếm hết không gian bên dưới cửa sổ, không thể lái xe đến đó được.
Chu Dương vươn đầu ra ngoài cửa xe, hét lớn với Tô Noãn: "Noãn Noãn, đổi phòng, đổi cửa sổ, nhanh lên..."
Anh ta chưa kịp dứt lời đã im bặt, bởi vì anh ta thấy đằng sau Tô Noãn có hai con zombie đang hùng hổ lao về phía cô. “Noãn Noãn!” Giọng Chu Dương đã lạc cả đi, ngay sau đó, anh ta trông thấy Tô Noãn đột nhiên ném chiếc ba lô trong tay về phía mình.
Thân hình cô gầy yếu lại không hề để ý lũ zombie phía sau, cắn răng dùng sức ném chiếc ba lô về phía trước xe anh ta. Lăn một lúc, nó rơi bịch một tiếng xuống xe… Sau đó anh ta ngẩng đầu lên, thấy cô nhìn anh ta một cách chăm chú, rồi đột ngột quay lại kéo rèm cửa.
Khoảnh khắc tiếp theo, một chất lỏng màu đỏ sẫm bắn tung tóe lên tấm rèm... thân thể Chu Dương chấn động, sắc mặt tái nhợt.
"Đi, đi mau đi, Chu Dương, Tô Noãn chết rồi, chúng ta phải rời đi ngay..." Triệu Dịch Nhiên lắc vai Chu Dương, hét vào mặt anh ta: "Anh muốn cả hai chúng ta cũng chết ở đây sao? Chu Dương!”
Chu Dương kích động ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Dịch Nhiên, thấy sắc mặt cô ta tái nhợt cắn răng nói: "Bây giờ anh tự sát cũng vô dụng thôi, cô ta đã chết rồi, nếu chúng ta không rời đi, hai người chúng ta sẽ bị đám quái vật đó ăn thịt mất.... " Chu Dương lấy lại tinh thần, lúc này mới nhìn thấy xe của họ đã bị đám zombie vây quanh bốn phía, anh ta cắn răng hét lên một tiếng, hai mắt anh ta đỏ lên, hung hăng đấm vào tay lái. Sau đó anh ta nhấn ga, nghiền nát hai con zombie trước mặt rồi ầm ầm phóng xe rời khỏi sân biệt thự...