Nhớ tới cái nết buồn vui thất thường thích là động tay động chân của cô, La Tẫn rũ mắt, đứng dậy, thoạt nhìn rất nghe lời đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó anh phát hiện, quả nhiên bọn họ đang ở trong nhà người khác.
Một nhà ba người ngồi bên cạnh bàn, người đàn ông khuôn mặt đen nhẻm vừa nhìn là biết tính tình không tốt, người phụ nữ có vẻ xanh xao, thần thái tràn đầy cẩn trọng, ôm một cậu bé ba bốn tuổi cười với anh: “Mau ăn cơm đi.”
Tầm mắt của La Tẫn rơi xuống bàn, tức khắc nhướng mày.
Mùi thơm nức mũi của canh gà, cá hấp, chân giò hun khói và một đĩa rau xào... Bên cạnh có mấy bát cơm, trong phút chốc anh đã nghi ngờ liệu mình có đang sống trong những ngày tận thế không.
“Khả năng nấu nướng của tôi không tốt, hi vọng không phá hỏng nguyên liệu nấu ăn của cô Tô.” Người phụ nữ cười cẩn trọng. Cô ấy tên là Anh Tử, được Tô Noãn cứu dưới tầng nên tất nhiên biết cô gái họ Tô thoạt nhìn văn nhược yếu đuối này không hề tầm thường, hơn nữa trong xe của cô toàn đồ ăn, toàn đồ tươi ngon, thế thì phải có bao nhiêu bản lĩnh chứ.
“Anh đừng làm tốn thời gian nữa, ngồi xuống ăn cơm đi!” Người đàn ông tức giận dạy dỗ vợ mình, liếc mắt nhìn La Tẫn sau đó nhanh chóng lấy đũa vùi đầu tập trung ăn cơm.
Tô Noãn cũng không để bụng, cô nhận thấy người đàn ông tên A Đức này tính tình khá nóng nảy, dù sao anh ta cũng dạy dỗ vợ của mình, chuyện của hai vợ chồng nhà người ta cô không có quyền lên tiếng.
“Tiểu Hỏa, ăn cơm mau lên, cơm nước xong tôi xử lý vết thương cho anh.” Đúng lúc ở nhà của A Đức có thuốc hạ sốt, miệng vết thương của La Tẫn nhiễm trùng khiến anh bị sốt, điều này làm ảnh hưởng tới tốc độ hồi phục của anh. Nhìn bàn thức ăn nóng hôi hổi và mọi người đang ngồi quây quần xung quanh, La Tẫn rũ mắt che giấu tia không được tự nhiên, mang vẻ mặt ôn hòa vô hại bước ra ngoài.
Cơm nước xong xuôi, Anh Tử dọn rửa chén dĩa, A Đức mang con trai Tiểu Bảo của mình đi sang phòng bên cạnh, căn nhà này chỉ có hai phòng ngủ, vợ chồng họ tự nhiên cho rằng Tô Noãn và La Tẫn là người yêu nên chừa cho hai người một phòng ngủ.
“Anh tắm rửa thay quần áo trước đi, chú ý miệng vết thương.” Cô lấy quần áo ở nhà lấy được trong siêu thị đưa cho La Tẫn: “Quần áo của anh đưa cho Anh Tử giặt đi, mai sẽ trả cho anh.”
Cô phải cho nhà này rất nhiều thức ăn để đổi lấy một đêm tá túc cho cô và La Tẫn.
La Tẫn nhìn bộ quần áo trong tay cô, lễ phép nói cảm ơn, sau đó đi vào phòng tắm, chờ tới khi anh từ phòng tắm đi ra nhìn thấy Tô Noãn đang ngồi ở mép giường nhìn anh cười tủm tỉm thì lập tức giật mình. Người phụ nữ này muốn gì!
“Lại đây ngồi đi.” Tô Noãn gắng nén cười, cố ý lộ ra biểu cảm quyến rũ, quả nhiên nhìn thấy đồng tử của La Tẫn co lại.
Anh không nhúc nhích, Tô Noãn nhướng mày: “Tiểu Hỏa...?”
Ngữ điệu kéo dài, chậm rãi nhưng ẩn chứa ý vị nguy hiểm.
Lòng La Tẫn lập tức lạnh đi, trên mặt biểu lộ sự thấp thỏm, khẽ hỏi: “Chẳng phải nói là giúp tôi xử lý miệng vết thương sao?”
Tô Noãn nháy mắt: “Thì giúp anh xử lý miệng vết thương mà, không thì anh tưởng tôi làm gì?”
Nói xong thì lôi ra hòm thuốc bị cô giấu phía sau, La Tẫn lập tức ngẩn người, trong lòng Tô Noãn cười sắp nội thương.
Hẳn là gương mặt này của La Tẫn đã mang tới không ít phiền toái cho anh, thế nên anh mới nhạy cảm như thế, ha ha ha ha, thật giống một cô gái ở chốn khuê phòng. Không biết những lúc thân thể anh bình thường mà gặp phải những ánh mắt chú ý tới mình thì sẽ xử lý như nào!
La Tẫn khe khẽ thở phào, biểu cảm trên mặt cũng nhu hòa hơn, anh mở to mắt nhìn Tô Noãn rồi thong thả bước tới.
Gương mặt anh quá xinh đẹp, nhưng thân thể cao 1m88 cân xứng rắn chắc lại khiến người ta không thể nhầm anh thành nữ giới, dù cho anh cố tình vờ yếu thế, giả vô hại, nhưng hơi thở nguy hiểm trên người anh thì không cóA cách nào che giấu được.
Tô Noãn không chọc phá, coi anh như cún con ngoan ngoãn, chờ anh ngồi bên cạnh thì câu môi cười, sau đó đẩy anh ngã lên giường...