Chỉ cần một cái liếc mắt, cô đã thấy trên hành lang đằng sau mình có ít nhất bốn mươi, năm mươi con zombie xuất hiện.
Tất cả bọn chúng đều mặc bộ quần áo bệnh nhân dơ bẩn, từng con chen chúc nhau lảo đảo xô nhau về phía cô. Thậm chí trên cánh tay của một vài con zombie còn gắn máy truyền dịch, không biết cái máy được nối từ đâu, cứ vậy bị chúng kéo lê lết trên sàn, ngay cả giá đỡ máy truyền cũng bị chúng kéo theo trên hành lang.
Phòng dụng cụ y tế nằm ở cuối dãy hành lang nên cách lối vào cầu thang khá xa, cũng may cô di chuyển nhanh nhẹn, không sợ đám zombie sẽ đuổi kịp. Nhưng ngay lúc vừa định lao tới cầu thang, vẻ mặt cô lập tức thay đổi.
Chết tiệt!
Bên phía cầu thang không ngừng phát ra tiếng gầm gừ của đám zombie, mà chỉ nghe tiếng thôi cũng biết không chỉ có ba đến năm con. Tô Noãn biết, đây rất có thể là lũ zombie ở tầng một hoặc tầng ba nghe thấy âm thanh nên mới chạy đến đây. Nếu là tầng ba thì tốt rồi, cô chỉ cần nhảy thẳng xuống thôi, nhưng nếu…
Chưa kịp nghĩ kĩ, cô đã lao đến lối đi cầu thang, nhưng trong nháy mắt, cô hận không thể chửi ngay lập tức.
Hỏi ai là kẻ xui xẻo thì người đó chắc chắn là cô. Bởi vì, tình hình hiện tại còn tệ hơn những gì cô nghĩ. Vừa đúng lúc đám zombie tầng trên và tầng dưới đều kéo đến cầu thang tầng hai.
Tô Noãn nhìn xuống dưới, chỉ thấy một khoảng không gian tối đen, không nhìn thấy mặt đất đâu. Cho dù cô lựa chọn nhảy xuống dưới thì cũng là nhảy vào giữa đám zombie chồng chất, còn tầng trên cũng chẳng khác gì.
Âm thanh lạch cạch lạch cạch của giá đỡ truyền dịch bị kéo lê trên mặt đất ngày một gần. Trong chớp mắt Tô Noãn bị rơi vào vòng vây, mà điều khốn nạn là… xung quanh không có nổi một cái cửa sổ. Còn nếu quay lại trốn trong một căn phòng bệnh thì kết quả cũng chỉ là bị đám zombie bao vây mà thôi.
Đột nhiên dưới tầng vang lên giọng nói của La Tẫn.
“Tô Noãn?”
Tô Noãn có thể nghe ra tính nghiêm trọng trong giọng nói của La Tẫn. Rất rõ ràng, anh cũng phát hiện ra tình hình của cô chẳng tốt lành gì.
“Em ở đây!” Cũng không còn sợ sẽ thu hút đám zombie nữa, Tô Noãn hét lớn một tiếng. Một lát sau, cô nghe thấy La Tẫn ở dưới tầng đang rủa thầm câu gì đó, rồi giây tiếp theo cô nhìn thấy đám zombie dưới tầng phía sau cùng dường như bị thứ gì đó thu hút, chúng lập tức quay đầu chạy về phía đó.
Cứ như vậy, dưới tầng xuất hiện một khoảng trống.
Mà lúc này, đám zombie ở tầng ba và hành lang đằng sau cũng chạy đến, chuẩn bị vây kín chỗ này. Tô Noãn chớp lấy thời cơ, nhanh tay vịn vào lan can rồi nhún người nhảy thẳng xuống khoảng trống giữa đám zombie dưới tầng một. Sau đó không dừng lại mà vung dao chém những con zombie trước mặt, còn balo thì đeo trước ngực để bảo vệ bản thân liều mạng tiến lên.
Cô nhìn thấy La Tẫn cầm một cây gậy thép không biết lấy từ đâu, anh đứng ở đại sảnh tầng một, từng nhát đập vỡ đầu của những con zombie đến gần mình.
Một gương mặt đẹp trai dịu dàng, nhưng khi động tay động chân thì lại rất nhanh nhẹn, chính xác và hung ác, mà tất cả đều thể hiện sự tàn nhẫn… Tô Noãn nhìn La Tẫn như vậy, cuối cùng mới nhớ ra người ta là nhân vật phản diện!
Nhờ có La Tẫn thu hút đám zombie, cô mới có ít thời gian rảnh để nghỉ ngơi.
Lúc sắp thoát khỏi vòng vây của zombie, Tô Noãn hét lớn với La Tẫn: “Mau chạy thôi!” La Tẫn ngẩng đầu nhìn cô một lúc rồi mới quay người nhanh chóng chạy về phía cửa bệnh viện.
Đám zombie đằng sau Tô Noãn cũng quay đầu lại. Trước đó còn đang bị chặn nên cô chỉ đành phát huy sức mạnh lớn nhất của bản thân, vung con dao với tốc độ nhanh nhất để mở đường.
Những giọt máu đặc sệt lạnh lẽo của đám zombie cứ vậy không ngừng bắn lên mặt cô, nhưng cô thậm chí còn chẳng kịp cảm thấy ghê tởm, chỉ liên tục gọi 38, căn dặn 38 nhất định phải chú ý hai bên giúp cô.
Nhưng cô lập tức hối hận ngay sau đó.
38 không ngừng kêu ầm bên tai cô.
“Ơ kìa ơ kìa bên trái, ôi trời bên phải bên phải, nào nào cẩn thận phía sau chứ…”
Tô Noãn suýt chút nữa bị cắn vì bị nó làm xao nhãng. Không còn cách nào khác, cô chỉ đành gầm lên giận dữ: “Im đi, tôi không cần anh giúp nữa!” Cũng may cô đã kết hợp kiếm pháp với đao pháp từ trước, còn thêm cả sự trợ giúp của nội lực nên tốc độ và sức mạnh của cô cũng cao hơn so với những tiến hoá giả khác rất nhiều. Một lúc sau, phía trước đã mở ra một khoảng trống, cô nhanh chóng chạy về phía cửa lớn.
Đúng vào lúc này, cô nhìn thấy vẻ mặt La Tẫn đột nhiên thay đổi khi nhìn mình. Dường như nhận ra điều gì đó, cô vô thức cong người cúi đầu lộn nhào một cái lăn ra ngoài. Gần như cùng một lúc, cô cảm thấy chiếc túi đeo đằng sau lưng bị một lực mạnh kéo đi.