Trong mắt Trình Ngộ có hai tên Tiền mập mạp, một kẻ thì cười ghê tởm, một kẻ thì phì ị.
“50 vạn... Chỉ cần cậu ở yên trong phòng này một tiếng, ngoan ngoãn nghe lời tôi, 50 vạn này sẽ là của cậu!”
Bàn tay trương phì của Tiền mập tiến lại gần, Trình Ngộ đột nhiên giật mình, xoay người chạy về phía cửa, nhưng cậu lại ngả nghiêng không thể bước đi, giây tiếp theo đã bị một bàn tay kéo ngã lên sô pha.
Trong thân thể truyền đến một cảm giác mệt mỏi không bình thường, cậu đoán được trong rượu có vấn đề, lập tức, Trình Ngộ vốn đang mang theo men say bỗng xuất hiện một cảm xúc hắc ám nồng đậm.
Sau khi kịch liệt giãy giụa nhưng vì tay chân bủn rủn không thể tránh thoát, cậu ngược lại dần bình tĩnh, con ngươi đen nhánh không có tiêu cự, lại sâu đến mức đáng sợ. Không sao, không sao hết, dù sao cậu cũng sẽ gϊếŧ chết tên mập mạp, gϊếŧ chết nó!
Tô Noãn đang nỗ lực bình ổn cảm xúc của nguyên chủ sau khi bị Hàn Liệt và ba Tô ảnh hưởng, nhưng giây tiếp theo, trong đầu cô bỗng vang lên thanh âm nôn nóng của hệ thống.
“Ký chủ, ký chủ, nhanh lên, Trình Ngộ sắp hắc hóa, cậu ta sắp bước lên con đường kiếp trước rồi!”
Tô Noãn giật mình bật dậy... Cái quỷ gì thế, hôm nay mới vừa trưng mặt lạnh với cô, đến tối lại định gϊếŧ người?
Cô biết Trình Ngộ đi làm thêm, cũng không ngăn được cậu, với lại chưa kịp đi xem nơi cậu làm việc.
Chờ cô dưới sự chỉ dẫn của hệ thống đến được Kim Quốc Đế, toàn thân cô lập tức ngây ngốc!
Trình Ngộ cảm giác được móng heo của tên phát phì ghê tởm kia đang sờ tới sờ lui trên người mình, câu vô lực buông thõng ngón tay, không kìm được run rẩy... Nhưng trong giây phút ấy, cửa phòng đột nhiên bị người ta đá văng đập vào tường, tiếp đó, tên mập mạp đè trên người cậu bị một đạp xuống dưới sô pha. Tô Noãn hầu như đã bị cảnh tượng trước mắt làm tức giận đến mức đỏ mắt, cô hung tợn nhìn gã mập ngã trên mặt đất, hận không thể lập tức băm thây vạn đoạn thứ ghê tởm này.
Nhóc con cô cực cực khổ khổ nuôi dưỡng suýt nữa là bị tên đầu heo này... Từ từ, may mà cô tới kịp, xem ra chưa bị sao cả!
Mặc kệ tên say khướt mập ú đó hùng hổ bò dậy, Tô Noãn trực tiếp kéo Trình Ngộ đến phòng vệ sinh, mở vòi nước, ấn vào đầu cậu xuống bồn, mặc cho nước máy có thể chui vào trong miệng cậu.
Bên ngoài, gã mập mạp đã phục hồi tinh thần, Tô Noãn để mặc Trình Ngộ ở đó, bước ra ngoài, thấy gã mập mạp kia thì giận không thể át: “Mẹ kiếp, thằng chó nào dám động vào ngươi Tiền gia ông mày!”
“À, hoá ra là thằng mập chết tiệt!” Tô Noãn cười lạnh bước đến ngày một gần! Tiền mập mạp lập tức nổi giận: “Thì ra là con kỹ nữ nhà mày, mày mẹ nó không muốn sống nữa đúng không!”
“Hừ, còn là thằng mập miệng phun toàn thứ ô uế!” Tô Noãn đi đến bên cạnh bàn cầm một chai rượu lên, xoay trong tay.
Gã mập kia sau khi nhìn rõ mặt cô lập tức từ ác độc tức biến thành nồng đậm dâʍ đãиɠ: “Ồ, ra là một tiểu mỹ nhân, sao không nói sớm, anh trai đây đúng lúc, nam nữ đều ăn, ha hả... A! Mẹ mày, cái con tiện nhân này!”
Lời đáng khinh của Tiền mập mạp chưa kịp nói xong đã bị Tô Noãn cầm bình rượu phang thẳng vào đầu, ngay tức thời máu tuôn như suối.
Đám vệ sỹ bị tiếng Tiền béo hét gọi vào, Tô Noãn như không nhìn thấy, hung hăng đá vào giữa hai chân hắn ta, cười u tối, nghiến răng nghiến lợi!
“Mày mẹ nó, bản thân dài có hơn nửa lạng thịt thôi biết chưa? Còn mở mồm nam nữ đều ăn, tao cho mẹ mày ăn này!” Tiền béo kêu rên ná thở như con thú, bị đá trên đất, đầu cũng không nâng lên nổi, rít từng tiếng qua kẽ răng.