Triệu Dịch Nhiên ôm lấy Dương Hồng không ngừng gào khóc vừa tránh xa cửa chính, Trì Thành đứng ngay cửa nhìn vào bên trong, sau đó lùi lại hai bước, xem như là trông chừng phòng ngừa có việc gì.
Tô Noãn đã trông thấy tình huống bên đó, không gian bỗng dưng lâm vào yên tĩnh.
Có người, sớm đã đáng chết rồi!
Nhìn thấy Tiểu Ngũ đã băng bó vết thương cho A Đức xong, cô lại lần nữa cầm đao lên, nói với La Tẫn và Dương Chiêu bên cạnh: “Chúng ta đi rửa sạch mấy thứ bên trong nhà tù đi.”
Dứt lời, cô quay đầu gọi Triệu Dịch Nhiên: “Cô Triệu, làm phiền cô đi vào chung với chúng tôi, tiến hóa giả phụ trách xử lý bên trong nhà tù, những người còn lại phụ trách xử lý tang thi bên ngoài rào chắn…”
Thấy những người ngồi dưới đất trợn tròn mắt lộ vẻ không thể tin được, Tô Noãn câu môi cười, giọng nói nghiêm túc đầy ác ý: “Đại Hùng, anh không cần ra tay, cứ phụ trách quan sát, ngoại trừ người già và trẻ nhỏ, những người còn lại, bất kể là nam hay nữ, bắt buộc phải gϊếŧ chết ba con tang thi bên ngoài rào chắn. Tôi không quan tâm anh dùng cách gì, cũng có thể nhờ người khác giúp anh... Chờ chúng tôi xử lý bên trong xong đi ra, ai mà không làm được, cút!” Nghe thấy đã có người nhỏ giọng phản đối, cô cười lạnh: “Tôi đã nói rồi, nơi này không phải chỗ từ thiện, lát nữa ai không làm được, tôi sẽ đích thân ném người đó ra ngoài... Tôi nói được thì làm được!”
Sau đó, cô nhìn về phía Triệu Dịch Nhiên: “Đi thôi, Cô Triệu!”
Triệu Dịch Nhiên nhìn cô một cái, giao Dương Hồng cho Triệu Phàn, nhưng Dương Hồng lại ôm chặt cánh tay Triệu Dịch Nhiên gào khóc: “Dịch Nhiên con không được đi, con phải bảo vệ mẹ, mẹ bị cắn rồi, bị cắn rồi... Đều do những người này, là bọn họ cố ý, những người này biết rõ bên trong có zombie nhưng lại không nói cho mẹ, bọn họ cố ý đó Dịch Nhiên, con không thể giúp bọn họ…”
Triệu Dịch Nhiên nhíu mày, cô ta cũng không dám chắc đám người Tô Noãn có phải cố ý hay không, thế nhưng, sự thật là mẹ cô ta có ý đồ không tốt, chủ động lẻn vào trong, vả lại, hiện tại bọn họ đang ở thế dưới. Nhìn thấy Trì Thành đứng ở cửa chính lông mày lần nữa nhíu lại, Triệu Dịch Nhiên bất đắc dĩ giao Dương Hồng cho Triệu Phàn, sau đó đi theo đám người Tô Noãn và Trì Thành cùng bước vào bên trong nhà tù.
Sau khi bọn họ đi vào, đám người Tiểu Ngũ ở bên ngoài cũng hành động... Họ đều cầm lấy vũ khí bên cạnh lên, đi về phía rào chắn.
Mấy người phụ nữ như Tang Tang và Lưu Nhã nhát gan, A Đức, chú Tài và Tiểu Ngũ nói để cho các cô ấy đứng phía sau, bọn họ sẽ hoàn thành nhiệm vụ cho các cô ấy, nhưng Tang Tang và Lưu Nhã lại đồng thanh từ chối.
“Toàn thế giới đều là thây ma, chúng tôi không thể mãi mãi trông chờ đàn ông đến bảo vệ được... Những con tang thi này bị tấm lưới ngăn cách, không thể vào trong được, đây là thời điểm tốt để tăng thêm sự dũng cảm và cơ hội luyện tập.” Ánh mắt Tang Tang kiên định nhìn A Địch, rồi mới nhìn đến những người xung quanh vẫn còn đang co quắp trên mặt đất, ánh mắt tràn ngập khinh thường: “Tôi sẽ không bỏ qua cơ hội luyện tập tốt thế này, tôi muốn bản thân trở nên mạnh mẽ, có thể bảo vệ chính mình, tránh cho sau này khi không có ai bảo vệ, gặp được thây ma lại chỉ có thể chạy trốn như chó mất chủ, mà có khi chạy cũng chưa chắc đã trốn được!”
Lưu Nhã đứng bên cạnh cũng nở nụ cười: “Hành động nhanh đi, ra tay càng sớm càng dễ dàng, chứ chờ đến khi đám tang thi bên ngoài bị thi thể các tang thi bên trong chặn mất, muốn gϊếŧ chúng cũng sẽ không dễ dàng như vậy đâu!”
Tiểu Mễ giao La Thành cho chú Tài, cô ấy cũng nhặt một thanh gỗ lên, đưa cho Đại Long để anh ta giúp cô ấy vót nhọn. Sau đó, cô ấy cầm gậy gỗ trong tay, vừa khẩn trương nhưng cũng rất kiên quyết đi về phía rào chắn cùng với Lưu Nhã và Tang Tang! A Đức cũng giao Tiểu Bảo cho chú Tài trông, anh ta dẫn vợ đi đến rào chắn, vừa đi vừa mắng mỏ thô lỗ: “Đừng khóc nữa, bây giờ cô nhìn ông đây thật kỹ biết không, gϊếŧ tang thi thì phải nhắm thẳng vào đầu, hiểu chưa hả…”