Một nơi ở ven đường cách thủ đô không xa lắm, đoàn xe của Chu Dương đang nghỉ ngơi, anh ta và Tô Noãn đang dựa vào thành xe, trong lúc đó anh ta vẫn luôn cố gắng cư xử thật tự nhiên, thuật lại những trải nghiệm bản thân có được trong suốt chuyến hành trình.
Nhưng phản ứng của Tô Noãn thật sự phải nói là lễ phép đến xa cách, cuối cùng Chu Dương không thể giả vờ như không có chuyện gì, anh ta quay đầu nhìn Tô Noãn một cách nghiêm túc, mở miệng nói rành rọt từng chữ: “Noãn Noãn, lúc trước là anh sai, đầu óc anh nhất thời nông nổi, làm ra nhiều chuyện sai trái, em có thể cho anh một cơ hội nữa được không… Anh hứa với em, tương lai sau này chắc chắn sẽ bảo vệ em thật tốt, không bao giờ mắc phải lỗi lầm ngu xuẩn!”
Chu Dương không chớp mắt nhìn người con gái trước mặt, nhớ đến khoảng thời gian hai người bên nhau, rồi nghĩ đến những việc sai trái mà anh ta đã làm với cô sau khi tận thế xảy đến, và còn lần sống chết kề cận đó, cô đã không màng an nguy bản thân mà ra tay cứu giúp... lòng anh ta tràn đầy vui mừng và mong chờ. May thay mọi chuyện vẫn chưa muộn màng, hai người bọn họ đều còn sống, sau này anh ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với cô, cố gắng bù đắp hết thảy lỗi lầm.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, anh ta nghe thấy người con gái ấy dịu dàng nói: “A Dương, tôi nhớ rõ đã nói với anh, tôi cho anh ba cơ hội, nếu tôi không nhớ nhầm… ba cơ hội đó anh đã dùng hết rồi.”
Vẻ mặt Chu Dương khựng lại ngay lập tức, theo bản năng muốn làm cho rõ, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của người con gái anh ta từng vô cùng quen thuộc giờ đây lại nở một nụ cười dửng dưng đầy lạ lẫm: “Ba cơ hội, anh đều không làm được, anh nói tôi nghe, dựa vào đâu tôi phải tin tưởng và cho anh cơ hội thứ tư?”
Không hề để ý đến gương mặt tái mét của Chu Dương, Tô Noãn cười mỉm: “A Dương, Tô Noãn ngày xưa một lòng một dạ thích anh đã không còn nữa, là chính anh chấm dứt thứ tình cảm này đấy, tôi không thích anh, không tin và cũng không cần những lời hứa toàn tâm toàn ý bảo vệ săn sóc đó của anh...” Cô nhìn Chu Dương, nghiêm túc nói: “Tôi không thích anh, tôi có người tôi yêu, Chu Dương à, thật ngại quá, sau này chúng ta cũng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”
Ánh mắt thận trọng không dám tin của Chu Dương hóa ngây dại, ngay sau đó anh ta lắc đầu cười gượng: “Noãn Noãn, em không cần phải xin lỗi, là anh xứng đáng bị như vậy… Trước đây anh làm ra những chuyện đó, ngay bản thân anh cũng không thể tha thứ cho chính mình, càng chưa nói tới em đã cứu mạng anh, em yên tâm, Noãn Noãn, anh sẽ không ép buộc em chuyện gì, chỉ cần có thể ở bên cạnh bảo vệ em, bù đắp tất cả sai lầm, đối với anh đã là quá đủ, thật đó...”
Giọng điệu rất bình nhưng khóe mắt đỏ hoe vẫn vạch trần cảm xúc chân thật của anh ta.
“Chỉ cần em chấp nhận làm bạn với anh, anh đã rất thỏa mãn rồi, anh nói thật, Noãn Noãn… Như vậy đã đủ lắm rồi.” Sao anh ta lại hy vọng một chuyện quá đỗi xa vời vậy chứ.
Anh ta nhiều lần bảo vệ người con gái khác, còn cô thì nhiều lần bảo vệ anh ta bằng tất cả sức lực nhỏ bé, khi cô đang đứng trước lằn ranh sinh tử, anh ta vẫn quyết định cứu cô gái khác, cô còn không quên để lại đồ ăn cho anh ta… Một người con gái hết lòng với anh ta như thế, trên thế gian này, e rằng không có người thứ hai.
Nhưng chính anh ta tự tay đẩy cô ra xa, hiện giờ còn dám mơ tưởng điều gì nữa đây, huống chi, cô không còn cần đến sự bảo vệ của anh ta nữa rồi!
Chu Dương khịt mũi, cố gắng đè nén sự chua xót nơi đáy mắt, ngẩng đầu nhìn Tô Noãn, anh ta cười dịu dàng: “Anh sẽ không hỏi người em yêu là ai, Noãn Noãn, bất kể là ai đi chăng nữa, chắc chắn đều mạnh mẽ hơn anh… Nhưng trước khi gặp lại người đó, hãy để anh có cơ hội bảo vệ em, được không?” Ánh mắt của Chu Dương thậm chí còn mang theo vẻ khẩn cầu: “Em yên tâm, anh tuyệt đối không dây dưa với em, Noãn Noãn… chỉ cần người đó tới, anh chắc chắn sẽ tránh ra thật xa, anh chỉ muốn, chỉ muốn bù đắp những lỗi lầm trước đây, và còn, cuối cùng làm chút chuyện gì đó vì em, có được không...”
Tô Noãn nhìn anh ta, bên tai vang lên những câu niệm thần chú linh tinh của 38: “Đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi...”
Tô Noãn không còn lời nào để nói, nhưng nhìn người đàn ông trước kia rõ ràng là người vô cùng lạnh lùng, giờ phút này hai mắt đỏ ửng, nhỏ bé hèn mọn, cuối cùng, cô vẫn bất đắc dĩ gật đầu.
Chu Dương mím môi, suýt chút nữa bật khóc, ngay sau đó cảm thấy hơi mất mặt, bèn tự giác hít sâu một hơi, không giải thích bước lên ôm Tô Noãn vào lòng… Đó chỉ là một cái ôm đơn thuần giữa tình bạn, tình thâm nghĩa trọng nhưng cũng đủ khắc chế. Sau khi cúi đầu khẽ hôn lên mái tóc của người con gái, lập tức dứt khoát buông ra, Chu Dương nhìn người con gái trước mặt vốn nên thuộc về anh ta, dịu dàng mà nghiêm túc nói: “Noãn Noãn, nếu người đó đối xử tốt với em, anh nhất định sẽ không quấy rầy, nhưng nếu anh ta là người tệ bạc, chỉ cần em muốn, anh sẽ ở phía sau chờ em bất cứ lúc nào.”
Tô Noãn cười, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Chu Dương.
Bên tai truyền đến giọng nói háo hức của 38: “Giá trị hảo cảm của Chu Dương: 100...Bắt được đồng vàng, la là lá la...”
Tô Noãn cảm thấy hơi bất lực, cũng không nỡ làm 38 mất hứng, nhưng chính vào lúc này, cô nghe thấy giọng nói hoảng hốt của 38.
“Tại sao… sao lại thế này, tại sao lại như vậy, này này này...”
Tô Noãn cũng thấy là lạ, bèn hỏi: “Làm sao vậy?”
Giọng nói 38 gần như nức nở: “Hảo cảm của La Tẫn còn: 60, 50, không đúng… 30, từ từ… 0! Ông trời ơi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng lúc trước vẫn là 85!” Không đợi Tô Noãn hỏi lại, 38 lầm bầm lầu bầu nghiến răng nghiến lợi: “Từ từ để tôi nhìn xem...”
Tô Noãn yên lặng chờ, ngay giây sau bên tai cô vang lên thanh âm khóc không ra nước mắt của 38: “Khoảng cách của vai ác La Tẫn với nơi này chưa đến một km… Anh ta đã thấy Chu Dương ôm cô!”
Đầu tiên Tô Noãn thấy giật mình, tiếp theo là hiểu ra, ngay sau đó hơi buồn cười nhìn 38: “Chẳng phải chính anh vừa giục tôi là đồng ý đi đồng ý đi à, bây giờ thì hay rồi...”
38 sắp khóc đến nơi: “Cô còn có tâm trạng trách móc tôi hả, bây giờ phải làm sao đây, hu hu hu, nhiệm vụ thất bại rồi, hu hu hu...”
Tiếng khóc ồn ào làm Tô Noãn đau đầu ôm trán, đành phải an ủi nó: “Thôi đừng khóc, không phải tôi vẫn còn sống sờ sờ đây à, chúng ta vẫn còn có cơ hội, có cơ hội ha, ngoan!” 38 thút tha thút thít nức nở: “Cô thề đi!”
Tô Noãn cạn lời: “Được được được, tôi thề...”
Lúc cô đang an ủi 38, ở một nơi xa xôi, La Tẫn nhảy xuống khỏi nóc xe, lạnh lùng cất ống nhòm, vẻ mặt vô cảm ngồi vào trong xe.
“Thế nào, nhìn thấy người trong lòng...” Trâu Ngọc còn chưa nói xong đã phát hiện biểu tình của La Tẫn không ổn lắm, vội vàng hậm hực ngậm miệng, im ỉm nhìn La Tấn với khuôn mặt lạnh lẽo nổ máy.
Bỏ lại cả đám người và một chiếc xe khác ở phía sau, La Tẫn nhấc chân ga chạy về phía trước, mặc dù trên mặt vẫn còn bình tĩnh, nhưng các đốt ngón tay dùng sức nắm chặt vô lăng đến trắng bệch.
Cảnh tượng vừa rồi khiến anh đau mắt, vô số cơn tức giận dữ dội trong lòng cấu xé nhau tàn nhẫn khiến lòng anh lạnh lẽo, sau đó lại biến thành tự giễu. Anh thừa biết rằng cô là một người phụ nữ không đứng đắn, đứng núi này trông núi nọ… Lúc trước, đối với người bèo nước gặp nhau như anh cô còn có thể ứng xử như vậy, đương nhiên cũng có thể dùng thủ đoạn tương tự với người đàn ông khác.
Anh vẫn luôn hiểu rõ điều đó… Nhưng cớ làm sao lại tức giận đến vậy!
Anh vẫn luôn biết rõ cô là loại phụ nữ thế nào, nhưng nực cười ở chỗ bởi vì cô, bởi vì ở bên cạnh dây dưa với cô, cùng cô thành lập căn cứ ngục giam, cùng cô đi cướp kho vũ khí của người khác, buồn cười hơn nữa là anh không yên tâm muốn đi theo bảo vệ cô… Thậm chí, muốn mang cô về căn cứ thủ đô, ở bên cô mãi mãi.
Không thấy cô, anh vứt bỏ yêu cầu của căn cứ, lang thang bên ngoài tìm cô như kẻ mất não, mà cô thì ở đâu, xoay người một cái là lập tức sà vào lòng thằng đàn ông khác… để anh trông như một gã hề! Trong một khoảnh khắc, anh chợt nhớ đến căn phòng thí nghiệm dưới lòng đất mà đã lâu anh không nhớ tới, cách anh gϊếŧ những gã mặc đồ trắng đã hành hạ tra tấn anh hơn mười năm, cách anh sống sót trong một thành phố đầy rẫy zombie, và sau đó...trở thành dáng vẻ ngày hôm nay.
Đầu óc anh hỗn loạn, rồi chợt nhận ra mình chỉ muốn gϊếŧ chóc… Anh muốn dùng phương pháp nguyên thủy nhất và đẫm máu nhất để trút cơn giận sắp bùng nổ trong lòng anh!
Tô Noãn đại khái đoán được tình hình của La Tẫn, nhưng thay vì khóc lóc ỉ ôi như trời long đất lở giống 38 thì cô lại cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt.
Hai lần trước, cô đã cảm thấy quá trình thu phục vai ác quá khó nhằn, nhưng lần này thậm chí còn tệ hơn.
Từ lâu, đối với La Tẫn, đều là cô theo đuổi tiến công không ngừng, còn La Tẫn thì ở thế bị động, điều này tuy rằng hữu ích nhưng nó cũng có nhược điểm, đó là La Tẫn khó có thể nhận ra tình cảm của bản thân.
Cả hai tách nhau ra sau lần gặp zombie đột biến lần trước, La Tẫn rõ ràng đã suy nghĩ về tình cảm và tâm ý dành cho cô, nếu không có điều đó, anh đã không phản ứng dữ dội như vậy khi nhìn thấy cô ôm Chu Dương… Chuyện này rất nguy hiểm nhưng cũng là một cơ hội tuyệt vời, hoặc có thể nói là cơ hội cuối cùng.
Theo mốc thời gian, không bao lâu nữa thuốc gϊếŧ chết vi rút tận thế sẽ được phát hiện, một khi cốt truyện đi đến nội dung La Tẫn tiêu diệt thuốc diệt vi rút, thì lần công lược này có thể nói là thất bại toàn diện. Giá trị hảo cảm và thái độ hiện giờ của La Tẫn đối với cô đang rất nguy cơ, nhưng mà đó có thể là phương pháp duy nhất giúp anh nhận ra tình cảm của bản thân một cách rõ ràng.
Chỉ khi nào trực tiếp đối mặt với nó, anh mới có thể thực sự nhìn thấu nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mình!
Tô Noãn cảm thấy mình như một con bạc, đánh cược tất cả những ngày cố gắng gian nan chiến đấu để sinh tồn trong thế giới loạn lạc này, nhưng… vậy thì đã sao.
Chỉ khi dám đặt tiền cược lớn nhất thì mới có cơ hội trở thành người chiến thắng lớn nhất.
Sau khi nghỉ ngơi xong, cô và Chu Dương lên xe, đoàn người nhanh chóng cho xe lăn bánh về hướng thủ đô.
Khi trời xế chiều, đoàn xe của bọn họ cuối cùng cũng tới thủ đô, họ đi thẳng đến chỗ căn cứ của thủ đô.
Bức tường dày cao mấy trượng đầy những kim loại sắc nhọn, một số zombie bị đâm thủng, vẫn còn đang vặn vẹo và vùng vẫy. Dẫn đến cánh cổng sắt khổng lồ của căn cứ là một lối đi rộng được ngăn cách bằng dây thép gai, các phương tiện xe tiến vào lối đi có thể an toàn xếp hàng chờ đợi, các phương tiện xe còn lại đã nhận biển số rồi thì phải xếp hàng chờ quanh khúc cua.
Sau khi tiến vào khu vực an toàn bên trong lưới sắt, nơi đây là nơi xét duyệt người muốn vào căn cứ thủ đô, chỉ những người đã trải qua xét duyệt mới có thể vào tiếp, nói là xét duyệt, thật ra cũng chỉ là kiểm tra xem có bị zombie cắn hay chưa, hoặc có mắc bệnh truyền nhiễm gì hay không.
Sau khi vượt qua xét duyệt thì có thể xếp hàng dọc theo lối đi an toàn để tiến vào bên trong căn cứ.
Lúc sau Tô Noãn, Chu Dương, Trần Chiêu và những người khác tiến vào lối đi an toàn, họ vừa xếp hàng chờ xét duyệt, vừa ngẩng đầu nhìn ngắm căn cứ thủ đô to lớn khổng lồ như hung thú thời tiền sử. Bức tường thành cao mười mấy mét, cổng sắt dày nặng nề, họng súng đen ngòm vươn từ cửa canh gác ở lối vào, vẻ mặt của tất cả các lính canh vô cảm và uy nghiêm… Đây là nơi ẩn náu lớn nhất của loài người, và là nơi trang nghiêm thần thánh có thể thấy rõ.
Tô Noãn không khỏi tán thưởng khi nhìn thấy tòa nhà này đồ sộ, hoành tráng và uy nghiêm hơn tất cả những tòa nhà mà cô từng thấy trước đây.
Ai có thể ngờ rằng tiểu bạch kiểm thanh tú như La Tẫn lại sở hữu tòa kiến trúc khổng lồ với sức chứa hàng vạn người trước mặt.
Trong một thế giới tận thế, làm thế nào mà anh có thể thoát khỏi phòng thí nghiệm dưới lòng đất tàn nhẫn và lạnh lẽo đó rồi gầy dựng một chỗ tránh nạn như vậy? Cô thực sự không thể tưởng tượng được quá trình này.
Vào lúc này, giọng nói rầm rì như tên trộm của 38 vang lên, như thể phát hiện điều gì đó khó lường. “Ký chủ, có người nhìn lén cô.”
Vẻ mặt Tô Noãn không thay đổi, nhưng trong lòng cô biết rõ.
Giờ phút này, trước màn hình giám sát trong căn cứ, một người phụ nữ tóc xoăn, dáng người cao gầy và nóng bỏng đang chăm chú quan sát màn hình giám sát, hay nói cụ thể hơn, là đang nhìn cô gái trong màn hình.