Phía dưới, dù là người của Yêu tộc hay núi Lăng Tiêu đều hét lớn... Tuy người của núi Lăng Tiêu đều hi vọng tôn thượng nhà mình giành chiến thắng nhưng không có nghĩa họ muốn gϊếŧ Yêu vương... Nếu gϊếŧ Yêu vương thì Yêu tộc và núi Lăng Tiêu sẽ kết mối thù truyền kiếp.
Ngay lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên.
“Sư tôn...”
Gió ngưng thổi, kiếm quang cũng ngừng... Nam tử áo đen đang đứng giữa không trung quay đầu, gương mặt trích tiên tuấn nhã thanh lãnh xuất trần quen thuộc, đen tối âm u nơi đáy mắt chàng vốn không thể tan đi, bóng tối u ám đó ngay khi nhìn thấy nàng lập tức hiện lên ánh sáng.
Con sói to lớn trước mặt nam tử áo đen đột nhiên biến mất, chớp mắt Tô Noãn lại rơi vào vòng tay quen thuộc, bị giam cầm chặt chẽ.
Lão Yêu hậu vội vàng túm chặt con trai nhà mình từ phía sau, oán giận cắn răng: “Con ơi, con điên rồi à!” “Tiểu Bạch...” Giọng nói của Bạch Ấn tựa tiếng thở dài: “Cuối cùng nàng cũng chịu xuất hiện.”
Cảm nhận được tu vi của Bạch Ấn dường như chỉ còn lại cái vỏ rỗng, bên trong đã bị tiêu hao gần hết, tựa như một chiếc đèn dùng toàn bộ năng lượng để sáng lên, nhưng thật ra đã gần cạn dầu.
Nàng thở dài một hơi: “Người... tội tình gì chứ.”
Nàng muốn giúp chàng diệt tâm ma nhưng không ngờ khiến chàng sinh ra một tâm ma lớn hơn, bây giờ thành dáng vẻ thế này.
Nam tử áo đen trước mắt nàng so với vị tiên nhân xuất trần trước kia mang lại cảm giác chân thực hơn vài phần, chàng giống như vị thần đi xuống khỏi thần đàn của mình, rất chân thật đứng trước mặt nàng.
Tô Noãn nghe thấy giọng nói mỏi mệt của Bạch Ấn vang lên trên đỉnh đầu.
“Tiểu Bạch, về với ta nào.” Ngừng một chút, Tô Noãn gật đầu: “Được.”
Nhìn thẳng vào đôi mắt đang sáng lên của Bạch Ấn, nàng chậm rãi nói: “Người đừng so đo với hắn.”
Quả nhiên, nàng chưa nói dứt câu đã thấy đáy mắt của Bạch Ấn trào ra tia lạnh lẽo thấu xương: “Thế nên, nàng tới gặp ta là để cứu hắn?”
Y phục màu đen, mái tóc đen, đáy mắt đầy u ám, một Bạch Ấn như vậy khiến Tô Noãn không khỏi thở dài, nàng nhìn chàng lắc đầu: “Con tới gặp người chỉ đơn giản vì con muốn gặp người thôi.”
Bạch Ấn khựng lại, mắt chàng lóe lên gì đó nhưng đã nhanh chóng bị lạnh lẽo bao phủ: “Nàng lại bắt đầu lừa ta nữa rồi...”
Nói xong, Bạch Ấn xoay người lạnh lùng nhìn về phía Thanh Li.
Con lang yêu đê tiện này muốn gϊếŧ chàng... Vậy thì việc gì chàng phải tha mạng cho hắn chứ.
Thanh Li cũng nóng nảy, hắn lớn tiếng nói với Tô Noãn: “Noãn Noãn, ta không cần nàng cứu, nàng mau về đây đi, ta sẽ liều chết bảo vệ nàng!” Lão Yêu hậu đứng bên cạnh sửng sốt, sau đó bà che mặt khóc: “Con của ta ơi... Vừa trưởng thành đã không cần mẫu hậu nữa rồi, người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh, số phận của ta sao thảm thương đến vậy, hu hu hu...”
Sắc mặt Thanh Ly cứng đơ, gò má hơi động đậy, quay đầu muốn ngăn mẫu hậu của mình lại, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe thấy giọng nói chầm chậm của tiểu hồ ly bên cạnh Bạch Ấn.
“Ta nói, ta gặp sư tôn vì ta muốn gặp người, không phải vì cứu ngươi.” Tô Noãn thật sự rất cạn lời á.
Bây giờ Bạch Ấn đang dành rất ít niềm tin cho nàng, vậy mà con chó săn chết tiệt này còn kiếm thêm chuyện.
Thanh Li ngây người, nhớ tới trước đó tiểu hồ ly có nói nàng không muốn ở lại, hắn âm thầm nghiến răng, ngẩng đầu... Lại thấy trong mắt Bạch Ấn tràn ngập giá lạnh, rõ ràng không tin lời nàng, đầu hắn tức khắc nảy ra một kế. “Trước đây chẳng phải nàng đã nói không muốn đi, muốn ở lại bên cạnh ta sao!” Thanh Li nặng nề nói: “Ta biết nàng muốn cứu ta, nhưng Noãn Noãn à... Nếu đến nữ tử của mình cũng không bảo vệ được thì ta sống có khác gì chết đâu!”
Lão Yêu hậu hét lên một tiếng rồi ngất đi, Tô Noãn cũng trợn mắt há mồm.
Nàng từng nói thế bao giờ, tên Thanh Li này... Trước nay nàng luôn biết bụng dạ hắn đen tối khó lường, không ngờ nay còn vô sỉ nữa.
Hắn nhìn ra Bạch Ấn không hề tín nhiệm nàng nên muốn mượn gió bẻ măng, một khi Bạch Ấn không còn tin nàng thì bắt buộc nàng phải vứt bỏ ý nghĩ quay về.
Tên khốn kiếp này rốt cuộc là sói hay là hồ ly vậy trời!
💚 Thấy truyện hay thì tặng ánh kim đề cử truyện nha 🤗