Long Ngạo Thiên nhẹnhàng nói, hắn nói cũng có lý, cái gì cũng có lý do của nó cả thôi, không có lửa thì làm sao có khói
- Nhưng.... trong tương lai anh cũng sẽ buông tay tôi mà thôi
Vì cô không phải nữ chủ, không biết tương lai ra sao nhưng cô hy vọng hắn sẽ không làm cô tổn thương, 1 Thượng Quan Mặc đã là quáđủ rồi
- Sẽ không, tôi sẽ không bao giờ buông tay, dù cho có chết tôi cũng vẫn bên cạnh em
Giọng nói ấm áp dịu dàng vang lên, phải đó chính là lời thề giữahắn và cô. Lục Hy Tuyết nghẹn đi, trong lòng rung động, cô cườinhẹ nhưng lại vô cùng đẹp và.... ấm áp
Long Ngạo Thiên antâm, nụ cười này của cô đã khắc sâu vào lòng hắn. Lục HyTuyết thầm nghĩ, Long Ngạo Thiên anh thật sự là 1 người tốt,liệu cuối cùng anh sẽ không yêu Hạ Thanh chứ?
- Hy Tuyết, tôi gọi em là tiểu bảo bối nhé?
“Phụt”
Lục Hy Tuyết khoa trương phun ra một ngụm Capuchino cũng hên là không dính ai, cô cười giả lả xin lỗi phục vụ
- Anh.... bị điên à?
Lục Hy Tuyết đỏ mặt, nghĩ sao vậy? Long Ngạo Thiên bĩu môi, hắn vẫn sẽ gọi
- Ngạo Thiên?
Giọng nói kinh ngạc, em trai hắn lại đang cùng 1 nữ nhân cười nói?
Long Ngạo Thiên ngước đầu kinh ngạc rồi lại hờ hững
- Chào anh trai
Lục Hy Tuyết cau mày, thật là..... lại 1 nam chủ tới sao? Chắc chắn cô chưa coi lịch hôm nay trước khi ra ngoài
Người đàn ông tuấn tú đến gần 2 người, lúc này Lục Hy Tuyết lạnh nhạt liếc nhìn
- Đây là?
- À đây là Lục Hy Tuyết
Long Ngạo Thiên dịu dàng nói tên cô, hắn cười cười
- Bảo bối, người này là anh trai tôi Long Ngạo Vũ
-....
Lục Hy Tuyết không quan tâm, Long Ngạo Vũ sững sờ nhìn cô, cô nhưngtồn tại trên đời? Hắn cứ nghĩ cô chỉ xuất hiện trong nhữngtrang sách hoặc tưởng tượng (chém qá r)
- Xin chào tiểu thư
- Chào
Lục Hy Tuyết vẫn thủy chung hờ hững, cô chống cằm ngồi nghịch tanđi đóa hoa nghệ thuật trên mặt ly Capuchino. Long Ngạo Vũ nhíumày, không ngờ cô lại làm lơ hắn. Lục Hy Tuyết ngẩng đầu cườinói với Long Ngạo Thiên
- Tôi đi đây, chợt nhớ ra có chuyện
- A, cho tôi số điện thoại em đi
Lục Hy Tuyết gật đầu, cô đọc một dãy số ra rồi rời đi. Lúc này Long Ngạo Vũ ngồi xuống chỗ cô vừa ngồi
- Em thích cô ấy?
- Đúng vậy, cô ấy không như những người khác
- Từ bao giờ?
- Cách đây mấy tuần
Long Ngạo Vũ nhíu mày, hắn không biết trong lòng hắn có cảm giác như có như không khó chịu. Đây là gì?
- Cô ta đâu rồi? Anh sao tự nhiên đến đây? Nơi này anh có bao giờđến đâu. Dù sao Tân Thắng cũng thuộc sở hữu của tên hồ ly CốMinh Hạo kia
- Hắn cũng sẽ không ở đây giờ này
Long Ngạo Vũ buồn bực, đứng dậy rời đi, Long Ngạo Thiên kinh ngạc, hôm nay anh trai hắn bị sao vậy?
Lục Hy Tuyết lái xe, bụng cô có chút đói mà cô lại không thíchnhững nhà hàng sang trọng vì nó rất tốn tiền và ăn lại khônghề thoải mái. Liền đỗ xe gần một con hẻm nhỏ, cô nhếch môi,Lục Hy Tuyết đã từng đi ngang qua đây rất nhiều lần và cô biếttrong hẻm này có một quán bình dân bán bữa cơm gia đình vàrất ngon. Lục Hy Tuyết đi vào, trong quán hơi vắng vẻ, chủ quán là một người đàn ông trung niên có gương mặt phúc hậu, ôngcười
- Cô gái lại đây ngồi
Giọng nói khàn khàn của tuổi già, ông thân thiện lau bàn, Lục Hy Tuyết ngồi xuống, cô nhìn xung quanh
- Cô gái, con muốn dùng gì?
- A, cháu muốn một tô mỳ, 3 bánh bao và 2 phần sủi cảo
- Được, con cứ ngồi đợi, sẽ nhanh thôi
- Vâng ạ
Lục Hy Tuyết cười, không lâu sau trong không khí có mùi thơm bay khắp nơi, một vài vị khách trong quán đều rất vui vẻ, họ khôngphải nhà giàu chỉ đơn giản là những công dân lao động lại lương thiện chân thành. Chủ quán mang tới, cô vội vàng đỡ lấy
- Hahaha cô gái, cứ để ta
- Không sao đâu ạ
Lục Hy Tuyết lễ phép, chủ quán rất ấn tượng với cô
- Con ăn ngon miệng nhé
- Tất nhiên rồi ạ
Lục Hy Tuyết không hề tỏ ra kiêu căng, cô cầm 1 bánh bao ăn, mắt cô sáng rực lên. Ngon quá
Lục Hy Tuyết suýt nữa mắc nghẹn, cô ngạc nhiên ngẩng đầu, ngườikia nhận ra có người nhìn mình cũng nhìn về phía cô, hắn cũng ngạc nhiên nhưng rất nhanh lại bình thản. Trong lòng hắn lạiđang rất vui vì cuối cùng cũng gặp được cô, ai biết rằng mấyngày qua hắn không hiểu sao lại nhớ cô rất nhiều. Sở Hiên ngồixuống đối diện với cô
- Ngày đó cảm ơn đã cứu tôi
Sở Hiên gật đầu, chủ quán cười bí ẩn, xem ra thằng nhóc nàythích cô gái này đây, đúng là ánh mắt không tệ. Ông quen thuộcmang lên phần ăn của hắn như hắn là khách quen ở đây
- Không có gì
Lục Hy Tuyết lạnh nhạt, cô không nhìn hắn nữa mà cắm đầu ăn. Trong mắt Sở Hiên hiện lên tia mất mát nhưng mặt vẫn vô cảm nhưthường. Hắn im lặng cúi đầu ăn, dù rất muốn bắt chuyện với cô nhưng lại không biết nói thế nào. Sở Hiên lén nhìn cô, cô đẹphơn bất cứ gì trên thế giới này, liệu hắn sẽ ở bên cô cả đời nếu như 2 người như 2 thái cực khác nhau? Cô như là thiên thầnmị hoặc, hắn như là thần chết lãnh khốc vô cảm. Có lẽ sẽphải vượt qua những điều trái ngược nhau, những điều cấm kịđể có thể ở bên cô
Lục Hy Tuyết không hề biết những suynghĩ trong lòng hắn, cô ăn xong liền trả tiền rồi đi khỏi, chủquán thở dài, ngồi đối diện hắn
- Ngươi nên theo đuổi côgái đó, không biết vì sao ta lại thấy ngươi cùng cô ấy cónhiều điểm rất giống nhau. Nên làm theo trái tim nói nếu khôngsẽ hối tiếc cả đời đấy
Sở Hiên trầm mặc, hối tiếc ư? Thật sự giống nhau sao? Đúng vậy, cả hắn và cô đều cô đơn như nhau
------------------------------
*Trailer:
- Không biết Bạch gia chủ ở đây làm gì?
Ngữ điệu xa cách cùng giọng nói trong trẻo lạnh lùng, Bạch Hàn Dương khó chịu nhíu mày
- Lục Hy Tuyết, em vì sao lại đính hôn với Dạ Diễm?