- Bác trai, bác gái, hai người về đi, ở đây có cháu lo rồi
Dạ Diễm cười nhẹ, sau khi tranh cãi kịch liệt, Dạ Diễm là người đầu tiên chăm sóc cho cô. Lục Vĩ cùng Dương Linh yên tâm giao cô cho hắn liền trở về xử lí chuyện gia tộc. Dạ Diễm ngồi xuống bên cạnh giường cô, hắn đau lòng
- Tuyết nhi, thà anh là người chịu hết mọi đau khổ cho em còn hơn
Thanh âm nhẹ nhàng nhưng đầy yêu thương người con gái đang nằm trên giường bệnh. Dạ Diễm suốt cả đêm túc trực bên cô, hắn nắm chặt tay cô không buông
Tại Bạch Lâu trong một căn phòng xa hoa, Long Ngạo Thiên cau mày, gần đó Dực Tuân đang cung kính đứng 1 bên. Mọi khoảng khắc xảy ra nơi Lục Hy Tuyết bị thương nặng kia thu vào tầm mắt hắn. Khi đến lúc Hạ Thanh bỗng dưng xuất hiện đâm tới Lục Hy Tuyết là tim hắn như ngừng đập, thêm hành động bắn Lục Hy Tuyết của Hoài Đích làm hắn run lên áp chế cơn giận trong người, giọng nói lạnh như băng dày đặc sát khí
- Hạ Thanh... tiện nhân này. Dực Tuân
- Vâng
- Tên Hoài Đích đâu?
- Hắn đang dưỡng thương tại căn cứ chính
- Chúng ta đi, âm thầm bắt hắn về đây
Hiện giờ Hạ Thanh đang nhu nhược yếu đuối nằm trên giường, Long Ngạo Vũ vẫn ôn nhu mà thương yêu chăm sóc cô ta. Sau khi băng bó vết thương của cô ta, Hạ Thanh cũng dần tỉnh lại. Cô ta vẫn là dịu dàng như nước nhu nhu nhược nhược
- Vũ, nghỉ ngơi đi...
- Đừng Thanh nhi, em đang bị thương nặng, đừng nói gì cả, mất sức đấy
- Vũ, em... không biết vì sao tiểu Tuyết muội muội lại có thể đối xử với em như vậy. Em đã xem cô ấy như là em gái mình mà
Hạ Thanh khóc, Long Ngạo Vũ đau lòng dỗ dành cô ta, Hạ Thanh nghẹn ngào kể lại tất cả mọi chuyện, hắn càng nghe càng tức giận
- Quy định Bạch Lâu khi nhận người là gì? Nói rõ đi
- Là không nhận nữ nhân, không nhận phế vật, không nhận những kẻ ngu ngốc
- Tốt, ngươi biết hết, rất giỏi
Long Ngạo Thiên cười lạnh, hắn đứng dậy, đứng gần Hoài Đích, đột nhiên Hoài Đích ngã nhào lên đất ho xù xụ còn phun ra 1 ngụm máu, vết thương theo đó cũng bị rách ra
- Ngươi biết rõ, thì từ lúc nào khi Bạch Lâu gây chiến lại có nữ nhân ở đấy? Chẳng lẽ cô ta từ trên trời rơi xuống?
- Ngài đang nói gì, thuộc hạ không...
"Bốp"
- Ngươi không hiểu? Ngươi nói xem lệnh của ta là gì? Ngươi là người biết rõ nhất không phải sao?
- Là tấn công địa bàn Lục gia, không được gây tổn thương Lục đại tiểu thư...
" Rầm"
Long Ngạo Thiên tức giận, hắn không thương tiếc đá Hoài Đích văng ra xa, hắn ta nhịn xuống cơn đau, quần áo đã nhuốm 1 màu đỏ
- Vậy ai là người bắn cô ấy?
- ...
Hoài Đích run lên, hắn cắn môi. Long Ngạo Thiên xách cổ áo hắn lên
- Ngươi nói đi
Hắn quát lớn, Hoài Đích rũ mắt
- Là thuộc hạ
- Ngươi còn biết? Vậy mau khai ra nữ nhân kia là ai?
- Không có nữ...
- Khoan, hình phạt dành cho ngươì dám nói dối, hành động tự tiện và còn để ngoại nhân tham gia vào chính sự và quan trọng hơn hết nghe lời ngoại nhân là gì?
-... Là... sống không bằng chết
- Tốt, nếu ngươi đã không muốn nói, ta đành nói ra vậy. Nữ nhân mà ở cùng ngươi khi chiến đấu, đâm lén Lục Hy Tuyết kia là Hạ Thanh đúng không?
Hoài Đích suy sụp, trên màn hình trong căn phòng đó hiện lên từng cảnh một, Hoài Đích thầm biết mọi chuyện đã bị bại lộ rồi. Long Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn hắn ta
- Khai tất cả mau
- Vâng...
Biết đã không còn đường lui, hắn ta đành nói ra tất cả
- Sau khi CHủ nhân và ngài lên đường hành động thì Hạ tiểu thư đã đến gặp thuộc hạ, cô ấy nói chủ nhân và ngài lại đưa ra 1 lệnh mới đó là mạo danh gửi thư cho Lục thất lão biết được ở căn nhà đó, còn có giết chết hết Lục gia người, nếu Lục đại tiểu thư xuất hiện thì giết cô ấy
- Ngươi nói ta với hắn đưa nhiệm vụ cho ngươi?
- Vâng, Hạ tiểu thư đã nói như vậy, vì chủ nhân đã từng dẫn cô ấy đến đây và ngài ấy lại rất yêu thương cô ấy nên thuộc hạ mới nghĩ là chủ nhân giao nhiệm vụ
Long Ngạo Thiên cau mày trầm tư, cô ta đã làm thế sao? Hắn liếc mắt nhìn Hoài Đích
- Ngươi vì dám làm bảo bối của ta bị thương, vậy nên xuống lao ngục mà nhận hình phạt đi
Hoài Đích cả kinh, hắn ta bị Dực Tuân lôi đi. Long Ngạo Thiên vào căn phòng xa hoa của mình, mở đoạn phim do Dực Tuân gửi đến tua đi tua lại, trong đầu hắn dần hình thành nên 1 kế hoạch
===========
Lục Hy Tuyết sau 2 ngày vẫn chưa tỉnh lại, hôm nay là ngày BẠch Hàn Dương chăm sóc cô dù cho những người khác khó hiểu không biết cô và hắn có quan hệ gì. Hôm qua Cố Minh Hạo lấy tư cách là giáo sư đến thăm cô, trong mắt hắn là tàn nhẫn, là lo lắng. Hắn nhất định phải tìm nguyên nhân cho rõ
Bây giờ là nửa đêm, BẠch Hàn Dương ra ngoài sắp xếp một chút công việc, lúc này có 1 bóng dáng cao lớn vào phòng bệnh đến gần cô. Bàn tay to có lực bóp lên cổ nhỏ nhắn yếu ớt của cô, hắn độc ác cười lạnh
Long Ngạo Vũ căm tức nhìn Lục Hy Tuyết trên giừơng bệnh đầy yếu ớt, hắn siết chặt tay, chính cô đã làm Hạ Thanh ra nông nỗi như ngày hôm nay nhưng hắn đã qúa ngu ngốc khi không rõ được sự thật
Đột nhiên cửa phòng bị mở ra, Bạch Hàn Dương kinh ngạc, hắn nhìn hành động của Long Ngạo Vũ mà tức giận đánh vào mặt hắn. Cũng may Long Ngạo Vũ mới vào nên cô không có chuyện gì
- Tên khốn này mày đang làm gì hả?
- Buông ra Bạch Hàn Dương
Long Ngạo Vũ quát lớn nhưng hắn bị Bạch Hàn Dương bị đánh đập vào tường
- Long Ngạo Vũ...
- Dừng lại
Hiên Viên TRiệt chạy đến, hắn sữnh sờ khi 2 người đàn ông đang đánh nhau trong phòng bệnh, hắn đang rất bực tức đây
- Long Ngạo Vũ, nếu ngươi đến rồi thì tốt, ta nghĩ ngươi cần biết điều này
Nói rồi Hiên Viên Triệt mở màn hình 3D lên, đoạn phim tại nhà hoang và lúc tra khảo Hoài Đích quay lại. Từng lời từng chữ lọt vào tai Long Ngạo Vũ, hắn bất động
Bạch Hàn Dương, Long Ngạo Vũ, Hiên Viên Triệt đồng thời ngạc nhiên, 1 video nữa gửi tới?
Hiên Viên Triệt nhíu mày, hắn bật lên thì khụ... khụ... âm thanh ám muội của nữ nhân vang lên khắp phòng. Long Ngạo Vũ cắn chặt răng, vì trong video chính là Hạ Thanh, cô ta đang cùng nam nhân khác thân mật, cô ta lại nằm dưới thân nam nhân khác mà rên rỉ. Long Ngạo Vũ nắm chặt tay, hắn không thể tin nổi
- Đúng là tiện nhân có khác, không biết Long Ngạo Vũ ngươi trở thành ngựa thần từ khi nào rồi không chỉ là ngựa thần thường đâu nha
Bạch Hàn Dương chế nhạo nói, hắn trào phúng nhìn Long Ngạo Vũ mà thương hại Long Ngạo Vũ
Hiên Viên Triệt chỉ nhíu mày ngoài ra không còn biểu cảm gì, khuôn mặt lạnh tanh
- Long Ngạo Vũ ngươi quả thực ngu ngốc, ngươi tin tưởng lời nữ nhân đó thế ư? Ta nói cho ngươi biết, những gì cô ta nói về Lục gia là giả dối, ngươi nghĩ cô ta vốn dĩ là tiểu thư lá ngọc cành vàng của Lục gia?
Hiên Viên Triệt nhướn mày, hắn liếc nhìn Long Ngạo Vũ
- Ngươi có ý gì?
- Chẳng phải đã rõ rồi sao? Thực ra cô ta với Lục gia không hề có máu mủ nào. Ta đồng ý là Lục Dật Thần là anh trai cùng cha khác mẹ với Tuyết, cũng đồng ý là Lục Vĩ năm xưa có 1 khoảng thời gian hồ đồ nhưng Hạ Thanh cô ta là con của người khác, không giống như Lục Dật Thần, cô ta chỉ có máu mủ với hắn ta mà thôi, là em gái cùng mẹ khác cha. Vậy nên Lục gia chưa bao giờ làm chuyện thất đức gì với cô ta
Hiên Viên Triệt nói ra toàn bộ sự thật, nguồn thông tin của hắn đều có độ chính xác rất cao, Long Ngạo Vũ hay bất kì ai trong thế giới ngầm đều biết. Long Ngạo Vũ vốn có thể điều tra ra chỉ cần hắn dùng 1 chút thủ đoạn là có thể nhưng hắn lại chọn tin tưởng nữ nhân kia mà cô ta lại lợi dụng hắn. Là nam nhân cũng có tôn nghiêm của nam nhân, Long Ngạo Thiên đã nhiều lần cảnh báo hắn nhưng hắn lại gạt đi. Giả dối, phản bội chính là vảy ngược của hắn, là điều tối kị nhất của hắn. Long Ngạo Vũ cau mày
- Giờ thì ngươi đi được rồi đó, ở đây ngươi không có phận sự gì
BẠch Hàn Dương lạnh nhạt nói, hắn đuổi khách quang minh chính đại. Long Ngạo Vũ sau khi đi rồi, Hiên Viên Triệt và Bạch Hàn Dương liếc mắt
- Ngươi nghĩ ai gửi video đó?
- Không biết, đó là tài khoản giả
- Xem ra có người muốn giải quyết tiện nhân kia. Cũng tốt, đỡ phải ra tay, còn đang nghĩ xem nên xử cô ta như thế nào
--------------------------
*Trailer:
Lục Hy Tuyết sau 2 tuần cô có thể xuống giường đi lại, cô muốn ra ngoài hít thở không khí chứ xung quanh chỉ toàn là mùi sát trùng khiến cô không chịu nổi. Lăng Mộ Hàn là người bên cạnh cô hôm nay, hắn đỡ cô đi
- Lăng Mộ Hàn này, anh sao lại muốn chăm sóc cho tôi?
-... Cô muốn uống gì không?
Hắn lạnh nhạt hỏi, Lục Hy Tuyết trợn mắt, tên này rõ ràng đánh trống lảng
- Được rồi, nước cam
Lăng Mộ Hàn đỡ cô ngồi xuống ghế gần đó, hắn đi khỏi, Lục Hy Tuyết nhìn bóng lưng hắn mà lắc đầu. Đột nhiên 1 bóng người bao phủ lấy cô. Lục Hy Tuyết ngước đầu lên kinh ngạc, là hắn, tên ngu ngốc kia.