Lục Hy Tuyết trở về Lục gia đã là chiều tối. Tại phòng khách, một người đàn ông như tạc tượng, áo sơ mi trắng phẳng phiu, quần tây đắt tiền, hắn ngồi bắt chéo chân, tay nâng tách trà. Bộ dáng cao quý sang trọng toát lên, mang theo vẻ đẹp ấm áp như thần mặt trời nhưng quanh người tỏa ra hàn khí khiến không ai dám lại gần
Lục Hy Tuyết tiến gần đến hắn, liếc mắt nhìn người làm lẫn quản gia không ai dám tiến lên, cô khẽ thở dài
- Dật...
- Tiểu Tuyết đã mấy giờ rồi?
Đôi mắt Lục Dật Thần đang khép lại, nghe tiếng bước chân của cô hắn lạnh giọng nói, Lục Hy Tuyết bất giác rùng mình
- Em... chỉ... trên đường bị kẹt xe nên là...
Lục Hy Tuyết nhìn xung quanh, cả ngày cô từ trường đóng đô trong thư viện rồi lại đến những quán bar tìm tung tích của Hạ Thanh. Cô giấu chuyện này bởi vì cô lo sợ
Lục Dật Thần đặt tách trà xuống, hắn đứng dậy, kéo cô đi lên lầu không nói lời nào
Lục Dật Thần khóa trái cửa hắn ép sát cô vào tường nâng cằm cô lên
- Tiểu Tuyết, em lại nói dối! Tại sao hôm nay em bỗng dưng lại đi vào những nơi hỗn tạp như thế?
- Em muốn tìm Hạ Thanh đúng không? Cô ta hiện tại không có ở thành phố này và cũng không hề để lại tung tích cứ như cô ta đã bốc hơi khỏi đây. Nhưng anh biết một điều, dung nhan cô ta bị phá hủy, trên trán kéo xuống gò má có một vết sẹo dài nên gương mặt rất dữ tợn
Lục Dật Thần cởi bỏ đồng hồ đắt tiền trên tay, lạnh nhạt nói như Hạ Thanh kia vốn không cùng máu mủ với hắn
Lục Hy Tuyết lâm vào trầm mặc, cô tiến gần đến hắn, níu tay áo ngước mắt lên
- Dật Thần, anh... cho dù tìm được Hạ Thanh cũng đừng hại cô ta. Cô ta kì thực rất đáng thương
Lục Hy Tuyết nghĩ đến bản thân cô là nữ phụ, kết cục trong truyện không kém phần bi thảm, nếu Hạ Thanh cũng như cô thì... cô cũng không khác gì cô ta. Mà cô không thể chắc chắn trong tương lai liệu bọn họ có thay lòng đổi dạ hay không
Lục Dật Thần xoay người, ôm cô vào lòng
- Tiểu Tuyết, anh biết rõ con người cô ta thế nào, cô ta không phải người thiện lương gì. Cô ta sẽ không bao giờ nhận lỗi của mình mà bắt người khác chịu thay. Người như vậy, còn độc ác gian xảo em tha cho sao?
Lục Dật Thần cau mày, Lục Hy Tuyết trong lòng hắn trầm ngâm, cô đã từng giết rất nhiều người, không biết có tạo nghiệt cho mình hay không mà giết Hạ Thanh là điều không thể
Lục Dật Thần hít sâu, mùi hương hoa nhài trên người cô vẫn không thay đổi khiến hắn nóng bừng lên
Lục Dật Thần hôn lên môi cô, cắn mút hai cánh môi hồng nhuận, bàn tay lớn ôm eo cô. Lục Hy Tuyết bất ngờ bị hắn hôn nhưng cô không phản kháng, đáp lại hắn
- Tiểu Tuyết, con hãy cùng xuống dùng cơm nha. Con bị bắt đi lâu như vậy cũng khiến mẹ lo lắng cùng nhớ con không thôi
- Vâng, mẹ xuống trước đi rồi con sẽ xuống
Lục Hy Tuyết nở nụ cười, Dương Linh định quay người thì thấy trên áo cô có một mảng đỏ
- Tiểu Tuyết con bị thương?
- A không có gì đâu mẹ, đây chỉ là vết mực thôi
Lục Hy Tuyết vội lên tiếng, mặt hồng lên
- Tiểu Tuyết, con có chuyện gì giấu mẹ sao?
Dương Linh nghi hoặc. Trong lìng Lục Hy Tuyết chột dạ, không biết nên nói gì thì Thượng Quan Mặc vừa từ bên ngoài trở về, thấy cô đang ấp úng cùng trên vai thấm một mảng đỏ tươi. HẮn không cần nghĩ cũng biết ai là tác giả vết ấy
- Dì, con trở về rồi. A Tuyết? Anh có mua vài thứ cho em cùng dì đây
Thượng Quan Mặc cười, đưa cho cô hộp quà, hắn vừa lôi kéo Dương Linh đi. Bà bật cười
- Được rồi, hai đứa nhớ xuống cho đúng giờ đấy