Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 16



Nghiêm Kỷ tùy ý ném đồng phục học sinh đang mặc trên người ra chiếc ghế sau cậu đang ngồi, cơ thể cao lớn duỗi đôi chân dài, cả người trở nên rã rời.

Qua cửa sổ xe anh thấy Lâm Thi Vũ đang đuổi theo Mộc Trạch Tê. Anh liếc mắt nhìn hai nữ sinh không biết lại đang tranh cãi chuyện gì, thần sắc hờ hững lạnh lùng: "Thật sự ầm ĩ muốn chết.”

Mộc Trạch Tê vội vã chạy tới phòng học khiêu vũ, gần đây có một buổi biểu diễn lớn, cho nên việc luyện tập cũng trở nên vất vả hơn.

Sau khi luyện tập, giáo viên nói rằng cô béo và phải cắt giảm khẩu phần ăn của mình. Mộc Trạch Tê sợ bị loại khỏi danh sách biểu diễn nên chỉ có thể liên tục nói đồng ý, nhất định sẽ cắt giảm.

Về nhà lúc 10:30.

Lúc xuống xe bác Lại đột nhiên nói với Mộc Trạch Tê, gần đây giá dầu đang tăng cao, tài xế cũng thiếu việc làm, phí đưa đón ban đầu vốn là 3000 tệ phải cộng thêm 500 tệ.

Mộc Trạch Tê sửng sốt, số tiền cũng không nhiều lắm, nhưng cũng sẽ khiến kinh tế trong nhà trở nên eo hẹp.

Cô chỉ có thể nói: "Cảm ơn bác Lại, về nhà cháu sẽ nói với mẹ cháu.”

Mộc Trạch Tê mệt mỏi trở về căn nhà tối tăm không một bóng người.

Trên tủ lạnh mẹ cô để lại tờ giấy nhắn: “Hôm nay mẹ có thể phải tăng ca nên sẽ về muộn. Con ăn nửa quả táo lót bụng trước đi, nhớ là không được ăn nhiều!”

Mộc Trạch Tê học tập cả ngày, trí não tiêu hao rất lớn. Hôm nay còn tập luyện khiêu vũ còn bị dặn phải giảm bớt khẩu phần ăn.

Trong lòng cô rất chán chường và suy sụp không dễ phát hiện, mắt đỏ hoe mở tủ lạnh ra, lấy nguyên liệu nấu ăn ra, chuẩn bị tự mình nấu cơm.

Vừa rửa sạch thức ăn xong bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.

"Mẹ đã nói với con là con không được tự nấu ăn! Cẩn thận tay bị thương. Con để đấy mẹ làm cho." Vạn Dung vừa vào cửa đã mắng Mộc Trạch Tê, đoạt lấy nguyên liệu nấu ăn trong tay cô rồi đẩy cô sang một bên.

Mộc Trạch Tê không đợi bà nói thêm, tự giác về phòng chuẩn bị làm bài tập.



Vạn Dung vừa nấu cơm vừa nói: "Bé Tê, đứng lại. Con nói chuyện với mẹ đi.”

"Con với Nghiêm Kỷ ở chung thế nào rồi?”

"Rất tốt ạ." Mộc Trạch Tê nghĩ thầm, quả thật rất tốt. Từ khi còn bé cô luôn đuổi theo Nghiêm Kỷ, mặc dù anh đối với cô rất khách sáo và thân thiện nhưng cũng rất xa cách.

Cô quan sát sắc mặt của mẹ, lại bổ sung thêm một câu. "Hôm nay anh ấy đã giúp con viết cách làm câu mà con làm sai trong bài kiểm tra.”

Vạn Dung nghe xong mới vui mừng cười.

Con gái nhà bà xinh đẹp, ưu tú như vậy, chỉ cần cố gắng, thì không lo Nghiêm Kỷ chướng mắt.

"Đã có xếp hạng lần thi này chưa? Kỳ thi lần này con xếp thứ mấy trong lớp, còn Nghiêm Kỷ xếp thứ mấy?” Vạn Dung chợt hỏi.

Trong lòng Mộc Trạch Tê hoảng hốt, chột dạ nói: "Nghiêm Kỷ tổng điểm xếp thứ hai, con xếp thứ chín..."

Vạn Dung dừng một chút, quay đầu nhíu mày quát: "Sao lại là thứ chín! Lần trước không phải con đứng thứ năm sao? Có chuyện gì với con vậy? Hả? Mộc Trạch Tê? Con học hành như thế này à?”

"Bởi vì lớp múa Hán Đường gần đây có một cuộc thi, nên con phải luyện tập nhiều hơn... Ngoài ra lớp thư pháp cũng chiếm rất nhiều thời gian. Tất cả..."

"Đó là vì con chưa đủ cố gắng! Bây giờ con đang trách mẹ đăng ký cho con lớp thư pháp? Nếu không phải chữ viết của con quá xấu thì mẹ có đi đăng ký cho con không?”

"Mẹ vất vả tăng ca vì cái gì? Vừa cho con theo học trường quý tộc danh tiếng vừa cho con luyện múa, sợ con phơi nắng lại thuê tài xế cho con. Mẹ có để cho con thiếu thốn cái gì không? Mẹ đã dành rất nhiều tiền để bồi dưỡng con vì cái gì! Vì sự xuất sắc của con! Để sau này con không bị người khác coi thường!”

Bởi vì muốn xuất sắc, cho nên khổ phải chịu, ủy khuất cũng phải nhịn. Mẹ đã trả giá quá nhiều, tất cả vì lợi ích của riêng mình. Mộc Trạch Tê cúi đầu, nghe răn dạy và giảng dạy.

Buổi tối khi ăn cơm, không khí giữa hai mẹ con rất ngột ngạt. Mộc Trạch Tê vốn định nói chuyện bác Lại với mẹ nhưng lại không biết mở lời như thế nào.