Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 45



Trải qua chuyện đêm đó, Mộc Trạch Tê ở trường gặp được Nghiêm Kỷ cố gắng giả vờ không xấu hổ, cũng may Nghiêm Kỷ không nhắc tới nữa.

Chỉ là mỗi lần thấy Mộc Trạch Tê, đôi mắt đào hoa hẹp dài của Nghiêm Kỷ lại híp lại, ánh mắt u ám quyến rũ.

Mộc Trạch Tê vốn chột dạ, không rõ càng thêm sợ hãi, chỉ có thể càng thêm trốn tránh anh.

Cô thường ngồi xổm ở đầu cầu thang đến khi tê chân.

Mộc Trạch Tê đang gửi tin nhắn cho Vạn Bình Lâm. Bởi vì việc kinh doanh có vẻ phát triển trước đây của Mộc Trạch Tê bỗng chốc sụp đổ như mây khói.

Ngoại trừ Mộc Trạch Tê sau đó hẹn lại mấy nữ sinh sợ khi kết bạn một mình xấu hổ nên đã tìm người cùng đi hỗ trợ.

Tất cả những người đã hẹn trước đó đều hủy hợp đồng.

Ngoại trừ Chu Đan, còn lại không phải nói hủy đơn không cần, thì là đang theo đuổi người mình thích.

Cách giải quyết nhất trí đến kỳ lạ, Mộc Trạch Tê tự hỏi không biết mình có phải bà mối chuyển thế hay không.

Mà chị họ Vạn Bình Lâm gần đây cũng cư xử kỳ lạ, cô ta đối với mình luôn muốn nói lại thôi.

Mộc Trạch Tê thử thăm dò, không phải cô ta đã phát hiện ra mục đích của Mộc Trạch Tê, nên mới không giới thiệu cho cô, nhưng không phải.

Mà Mộc Trạch Tê lo lắng về chi phí phẫu thuật cho bà nội, rất ưu sầu, cô muốn kiếm tiền.

Trước đó đã hỏi nhiều lần xem có khách hàng mới hay không, Vạn Bình Lâm đều nói qua loa gần đây tất cả mọi người đều có hoa đào, tạm thời không có.

Vạn Bình Lâm bên này cũng sầu. Cô ta biết, nhà họ Mộc khẳng định không xảy ra chuyện gì, nhưng mình thì chưa chắc.



Vạn Bình Lâm gia cảnh bình thường có thể lăn lộn vào vòng tròn con cháu nhà giàu thành phố Z làm chân chó, ngoại da mặt nịnh nọt người khác, thì cô ta còn rất biết phán đoán tình hình.

Khi một thiếu gia muốn hủy hợp đồng với cô ta, anh ta bí mật trịnh trọng nói cho cô biết, Mộc Trạch Tê là người mà gia tộc trung tâm quyền thế sâu xa ở thành phố Z coi trọng, cũng che chở.

Không muốn lăn lộn ở thành phố Z nữa thì đừng kéo cô vào vòng tròn nữa.

Vạn Bình Lâm sợ hãi không thôi.

Một câu nói là có thể làm cho các thiếu gia tiểu thư nhà giàu bên cạnh Vạn Bình Lâm biết điều tránh xa, đó cũng không phải là dinh thự của nhà giàu bình thường.

Vạn Bình Lâm nhớ trang web đó bị hack đó, cũng một thân mồ hôi lạnh. Đối phương có bản lĩnh như vậy, muốn chỉnh Vạn Bình Lâm là điều hoàn toàn dễ dàng.

Vạn Bình Lâm nói bóng nói gió nhiều lần, hiển nhiên em họ cũng không biết chuyện này. Vạn Bình Lâm lại càng không dám mạo hiểm.

Vạn Bình Lâm đẩy một người bạn cho Mộc Trạch Tê, trong điện thoại nói chuyện dịu dàng thái độ cung kính không chịu nổi.

"Em gái Tê nha, cái này thì sao, đối phương hình như không yêu cầu gặp mặt. Phí cơ sở là 1 vạn sẽ tăng lên, em gái thấy thế nào?”

Mộc Trạch Tê sợ ngây người, còn có chuyện tốt như vậy?

Sau đó cô nghĩ lại, chẳng lẽ chị họ giới thiệu người này có phải đã lấy rất nhiều phí giới thiệu không? Hay có điều gì khác?

"Đơn giản như vậy? Không có yêu cầu nào khác sao?”

Vạn Bình Lâm ra sức giới thiệu: "Đúng vậy, có lẽ chỉ là trò chuyện. Nhưng , nếu hắn muốn gặp mặt, có thể nói với chị họ, chị họ sẽ cho em xem.”

Vạn Bình Lâm chịu sự chỉ thị của người khác, còn nói cô ta không được truyền ra ngoài, Vạn Bình Lâm là người trưởng thành, lập tức hiểu được.

Cô ta có tâm tìm hiểu, nhưng đối phương không đáp ứng thỉnh cầu bạn tốt của cô, chỉ đơn phương liên lạc với Mộc Trạch Tê.



Vạn Bình Lâm muốn đạt được lòng tin của Mộc Trạch Tê, xem có thể trèo lên vị thiếu gia giàu có không bình thường này hay không.

Cô ta bây giờ biết em họ thật sự có người vụng trộm che chở, cô ta cười rạng rỡ, gọi em họ Tê rất ân cần.

Hận không thể ôm lấy chân Mộc Trạch Tê không buông.

Mộc Trạch Tê vừa nghe Vạn Bình Lâm nói như vậy, liền biết, thì ra đối phương chỉ là muốn kết bạn của chị họ.

Như vậy thật tốt.

Mà nói chuyện như vậy, tự nhiên rất tốt, mặc dù đối phương nói muốn làm gì, nhưng vẫn cách màn hình. Dù sao cùng nhau đi ra ngoài, vẫn có mức độ an toàn cá nhân nhất định.

Mộc Trạch Tê nhận. Khi Mộc Trạch Tê thêm bạn tốt, Mộc Trạch Tê sẽ căn cứ vào ảnh đại diện và tên của đối phương để đánh giáo xem đối phương là người như thế nào.

Tên chỉ có một dấu chấm hết, ảnh đại diện là bầu trời xanh.

Mộc Trạch Tê sửng sốt, trông rất quen...

Thời gian nghỉ trưa sắp hết, Mộc Trạch Tê vỗ vỗ nhẹ cái chân tê cứng của mình, cô vừa rồi là vì trốn Nghiêm Kỷ nên mới chạy vào.

Hiện tại cảm thấy Nghiêm Kỷ đã rời đi. Chuẩn bị trở lại lớp học, vừa đi vừa gửi một tin nhắn.

[Thỏ TT: Xin chào.]

Cùng lúc đó, không biết điện thoại di động của ai, âm báo tin nhắn đinh một tiếng.

Mộc Trạch Tê ngẩng đầu lên đột nhiên nhìn thấy Nghiêm Kỷ đứng ở cửa hành lang. Có vẻ như anh đang chờ cô.