Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 50



Cơ thể Mộc Trạch Tê run rẩy, nức nở, cơ thể nhũn ra, người như trôi dạt. Chỉ có thể cảm nhận được hơi thở và môi lưỡi của Nghiêm Kỷ.

Khi tay Nghiêm Kỷ dò xét vạt áo của Mộc Trạch Tê, sau khi vuốt ve bụng Mộc Trạch Tê, liền di chuyển lên chỗ ngực mà đàn ông thích nhất.

Bàn tay trực tiếp xâm nhập, cách nội y vuốt ve bộ ngực mềm mại.

Lúc này Mộc Trạch Tê mới giật mình phản ứng lại, lắc lắc cơ thể muốn trốn.

Nghiêm Kỷ cảm thấy cách nội y không tận hứng, vì vậy anh vén đồ lót lên dò xét bên trong.

Mộc Trạch Tê cuối cùng cũng tránh ra khỏi sự chấp nhất của Nghiêm Kỷ với ngực của cô, nhả đầu lưỡi của anh ra, có cơ hội nói chuyện.

Cô khóc đẩy Nghiêm Kỷ: "Nghiêm... Nghiêm Kỷ..." Sau khi hít vài hơi, mới hoàn toàn từ chối nói: "Phạm vi nghiệp vụ của tôi không có cái này!”

"Cho nên... Cậu không thể làm thế...!”

Nghiêm Kỷ cũng thở dốc, như không hiểu cô nói gì, anh hôn lên cổ mộc Trạch Tê, hơi thở nóng hổi phả vào bên tai Mộc Trạch Tê.

Mộc Trạch Tê chỉ nghe được Nghiêm Kỷ khàn giọng nói: "Mộc Trạch Tê, cậu muốn lấy lòng tôi, phải chọn cách thức mà tôi thích. Những chuyện ân cần vừa rồi tôi không cần, cậu chỉ cần dựa theo cách tôi vừa lòng là được.”

Nghĩa là, Mộc Trạch Tê ân cần như vậy, cũng vô dụng. Anh muốn chính là cơ thể của Mộc Trạch Tê.

Mộc Trạch Tê có thể cảm nhận rõ ràng vật cứng dưới mông chống vào mình, cô có chút sợ hãi, cô biết đó là cái gì.



Cũng biết ý của Nghiêm Kỷ.

Mộc Trạch Tê khóc lóc hỏi: "Vậy cậu sẽ ủng hộ hết mình cho đến khi bà nội tôi hồi phục sao?”

Những thứ đó không rẻ.

Nghiêm Kỷ gật đầu. Cười ra tiếng, Mộc Trạch Tê quả nhiên là Mộc Trạch Tê, mặc dù là thịt cá nằm trên đao, cũng sẽ tranh thủ lợi ích cao nhất.

Tay Nghiêm Kỷ tiếp tục vuốt ve cơ thể Mộc Trạch Tê, ngửi mùi hạnh nhân ngọt ngào trên người cô: "Cậu ngoan một chút, thì cái gì cũng dễ nói.”

Mộc Trạch Tê nhìn vào đôi mắt đen của Nghiêm Kỷ, nhẹ giọng cầu xin: "Nghiêm Kỷ... Vậy thì câu trả lời tôi... Chỉ nhìn và sờ thôi, được không?”

Nghiêm Kỷ chỉ lo nhìn cơ thể của cô, không nói gì.

Tình cảnh bây giờ của Mộc Trạch Tê dường như bị lột sạch. Áo sơ mi nhỏ lỏng lẻo, lộ ra một mảng da thịt lớn.

Cô ôm ngực mình, sợ có người trở về lớp học.

Cô không hiểu vì sao Nghiêm Kỷ lại muốn làm loại chuyện này trong lớp học, cô không dám hỏi, cũng không muốn hỏi. Nếu đổi lại là nơi khác không có người, Nghiêm Kỷ sẽ không kiêng nể gì nữa.

Nhưng Nghiêm Kỷ rất chắc chắn nói: "Sẽ không có người, nhưng nếu cậu la hét thì sẽ khác.”



Nói xong tay Nghiêm Kỷ vuốt ve trên da thịt của Mộc Trạch Tê. Mộc Trạch Tê rất trắng, lại tương đối đẫy đà, cả người trắng đến óng ánh.

Cảm giác sờ lên rất thích, mềm mại như không xương, khi tay lướt qua làn da trơn nhẵn của cô, giống như ngọc mịn lạnh lẽo bóng loáng.

Nghiêm Kỷ vì loại cảm xúc này mà thở dài và khuất phục. Không mang theo một lớp màng mỏng trong giấc mơ, mà là chân thật chạm vào.

Cảm giác này thật tuyệt vời.

Nghiêm Kỷ phải nhìn nhiều hơn, cảm nhận nhiều hơn.

Nghiêm Kỷ kéo lấy, nội y trượt xuống thắt lưng, bộ ngực lớn mềm mại nảy ra.

Bộ ngực trắng nõn lắc lắc run rẩy, núm vú hồng hào trên ngực vẽ ra hư ảnh. Còn có một nốt ruồi nhỏ xinh đẹp kia, đều xinh đẹp như vậy.

Bàn tay to lớn của Nghiêm Kỷ bao phủ lấy nó, vừa mềm vừa nặng, cũng trơn nhẵn trượt tay, từ kẽ ngón tay lộ ra không ít thịt.

Nghiêm Kỷ xem nhiều lắm phim, nhưng không có kỹ xảo thực chiến, chỉ có thể nắn bóp bộ ngực và dùng đầu ngón tay xoa xoa núm vú.

Nơi đó của phụ nữ nhạy cảm, khoái cảm như có như không lan tràn ra, cơ thể Mộc Trạch Tê căng thẳng, cố gắng nhịn xuống để không có phản ứng.

Nghiêm Kỷ chơi một lúc rồi buông lỏng tay. Mộc Trạch Tê đang cảm thấy vui mừng.

Thì Nghiêm Kỷ lập tức ôm Mộc Trạch Tê lên bàn học của mình, khiến chân cô giẫm lên mép bàn học, dang rộng hai chân như vậy.