Nữ Phụ Văn Của Anime

Chương 187: Thế Giới Không Có Nhiệm Vụ9





Chiaki cọ cọ mặt vào thân hình ấm áp mềm mại kia, khẽ mỉm cười.

Thật ấm áp, ấm đến mức khiến người ta không muốn rời tay.
- Mùa đông cũng sắp tới rồi, ngươi định ở đâu? Sẽ lạnh lắm đấy!_ Hashirama phát huy hoàn mỹ đặc tính hóng chuyện của mình.
- Không biết.

Có lẽ, tìm hang động._ Chiaki chậm rì rì nói, dường như không chút nào lo lắng.
Quả nhiên là thực sự sắp đến mùa đông rồi, phải làm sao đây? Cõ lẽ nên nhanh chóng tìm kiếm một cái hang trong núi đi thì hơn.
Nhưng mà cứ sống như thế này cũng không phải là cách hay, phải đi mua đồ làm ấm nữa.

Có lẽ nên mua cả đồ ăn dự trữ qua mùa đông.

Đông đến, sẽ rất lạnh, phải mua thật nhiều chăn...
Căng da bụng sẽ chùng da mắt, lại thêm không khí có chút se se lạnh này nữa.

Còn có cả Kurama mềm mại ấm áp nằm bên cạnh, nên Chiaki trực tiếp...!ngủ mất!
Thực ra lúc đầu chỉ hơi gật gù thôi, nhưng mà Kurama quá ấm áp thoải mái, khiến cho cô dần dần gục xuống.

Ăn cơm trưa rồi phải ngủ trưa, đây là thường thức mà.

Cho nên cuối cùng cô gái rơi vào giấc ngủ say sưa, với hơi ấm mềm mại bên cạnh.
Hashirama vốn muốn hỏi sau này Chiaki định làm gì, nhưng mà khi quay sang lại thấy cô nhóc đã ngủ rồi.

Sao lại có thể không chút cảnh giác gì mà ngủ như thế chứ? Chậc, thế này thì người ta một kiếm cũng có thể giết chết ngay mất!
Nhưng mà cuối cùng cả bốn người đều ăn ý với nhau, nhanh chóng rời đi.


Để lại một thân ảnh nhỏ bé ngủ dưới gốc cây.

Chiaki sau khi tỉnh dậy, thực sự muốn chửi thề.

Tốt lắm! Cô cực cực khổ khổ nấu ăn cho họ.

Mấy người này thì hay rồi, trực tiếp ăn xong phủi mông bỏ đi.

Không thèm nói với cô một chút nào luôn.
Không được, Chiaki điên tiết quá! Rất muốn đánh người đó nhé! Nhưng mà cuối cùng cô cũng không đánh người được, chỗ này chỉ còn mỗi cô thôi.
- Quả nhiên vẫn chỉ có em là tốt với chị nhất, Kurama!_ Cô cọ cọ con cáo nhỏ, ngước mắt nhìn lên bầu trời ngập sao đêm.
Đêm mọi người thường ngủ sớm, Chiaki cũng không có ý định đi nấu cơm tối.

Nhưng mà cô cũng không vội ngủ tiếp, ngủ cả một buổi chiều rồi còn gì?
Chiaki ngơ ngác nhìn những ánh sao lấp lánh kia, tự hỏi mình nên làm gì tiếp theo.

Náo loạn lâu như vậy, cũng chỉ mới có hai ngày.

Mặc dù tiền trong không gian hệ thống là vô hạn nhưng mà Chiaki cũng không muốn ở đây.
Thế giới Naruto này, thực sự không thích hợp với cô.

Không hẳn là vì chém chém giết giết, chỉ là...
Trong ký ức, đột ngột hiện lên một đôi mắt màu ngọc lục bảo.
Chiaki ngẩn người, không muốn nghĩ đến nữa.

Bây giờ hai người không cùng một tuyến thời gian, cho nên đừng nghĩ tới nữa mà.

Cô vẫn nên tìm cách nào để sống sót qua mùa đông năm nay đi.
............................
Kể từ ngày hôm ấy, Hashirama cùng Madara trở thành khách mời danh dự của Chiaki.

Khách mời danh dự có nghĩa là gì? Có nghĩa là được cô nấu cho ăn chứ còn gì nữa?
Còn là loại nấu ăn mà không cần phải rửa bát ấy nhé!
Nghe có vinh dự không? Có chứ? Có mà đúng không? Cho nên, thực ra Chiaki làm thế đều là vì trải đường sẵn cho mình đó nhé.

Trong cái thế giới kẻ mạnh làm vua này, cô cần phải ôm đùi người sau này chắc chắn sẽ đứng trên đỉnh cao.
Chính là Senju Hashirama ấy, ừ, hắn đó! Phải ôm đùi hắn đó.
Nhưng mà, nói thật thì Chiaki không nguyện ý ôm đùi Hashirama.

Thực ra cũng chẳng vì cái gì, chỉ là vì cô có hảo cảm với nhà Uchiha hơn thôi.
Cũng không đúng, Chiaki là vì Itachi, Shisui và Sasuke nên mới có hảo cảm với nhà Uchiha thôi.

Chỉ là vì họ thôi...
Izuna, thực sự rất giống với Sasuke đó! Chỉ là, điều đó lại càng khiến cô nghĩ tới hai người kia.


Chiaki cong môi cười khổ, không ổn rồi, cô nhớ họ quá! Nhớ đến độ muốn khóc đó!
Cho nên, cô gái nhỏ quyết định hai tay ôm hai đùi.

Một đùi Senju, một đùi Uchiha, hai cái đùi to đều được ôm trọn.

Sau này kiểu gì Madara cũng sẽ bị giết, vẫn nên chú ý đến Hashirama một chút vậy.
Chuyện đó nói sau, có điều...!Chiaki ngẩn người nhìn hai người đang tranh cướp thức ăn trước mặt mình.
Cũng đã một thời gian rồi, ngày nào Hashirama và Madara cũng đều đến chỗ cô ăn chực bữa trưa.

Mối quan hệ của ba người càng lúc càng trở nên thân thuộc, đến mức Hashirama thản nhiên nói ra ước mơ muốn một thế giới hòa bình.

Mặc dù Madara châm chọc là ấu trĩ nhưng cũng không phản đối.
- Tôi ủng hộ Hashirama.

Nếu như cần gì, có thể nói với tôi.

Tôi tin tưởng Hashirama nhất định sẽ lập nên hòa bình._ Chiaki mỉm cười đầy tin tưởng, tin tưởng cái hoài bão này.
Hashirama sắp rưng rưng nước mắt cảm động rồi.

Ước mơ mà cậu luôn bị người khác nói là không thể trở thành hiện thực, giờ lại có một người lên tiếng ủng hộ.
Rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ bé, dường như đẩy cái là ngã, thế nhưng lại tin tưởng mình vô điều kiện như vậy.

Còn nói rằng sẽ giúp đỡ hắn bất kỳ điều gì.
Trong lòng Hashirama, nữ nhân bé xíu này đã thăng cấp lên cao tít, trở thành bạn thân của hắn.

Chính là đứng ngang hàng với Madara luôn.

Hashirama âm thầm thề, sau này hắn nhất định sẽ bảo vệ Chiaki.

Muội ấy mặc dù có chakra nhưng lại bị phong ấn, lại còn yếu như vậy, rất dễ chết!
Hắn nhất định phải bảo vệ muội ấy, sau đó để muội ấy nhìn thấy hòa bình mà hắn mang đến.

Đúng thế, nhất định sẽ bảo vệ Chiaki, Hashirama tự hứa.
Madara đứng đó, nhìn nụ cười ngọt ngào của nhóc con tóc vàng rực kia, đôi mắt đen bỗng nhiên sâu đến không thấy đáy.
Không hiểu sao, hắn đột nhiên cảm thấy, cái nụ cười rực rỡ kia, thật xốn mắt!
Chiaki nhanh chóng mang mỹ thực ra, để cho ba người cùng ăn.
- Phải rồi Chiaki, sao ngươi lại tin tưởng ta như thế?_ Hashirama gặm xương, cất lời tò mò hỏi.
- Tôi biết một người, người ấy cũng có một ước mơ rất lớn, không một ai nghĩ rằng cậu ấy có thể thực hiện được nó cả.

Tất cả đều cười chê và nói cậu ấy ngốc.

Nhưng mà, cuối cùng cậu ấy vẫn làm được._ Chiaki bưng bát súp nóng lên múc một thìa, chậm rãi nói.
- Hể? Người đó là ai vậy? Ta cũng muốn gặp người đó thử xem._ Hashirama hứng thú nói, cậu muốn thử xem ai là người được nhắc tới ở đây.
- Cậu ấy là...!Bàn tay đang ôm bát của Chiaki bỗng nhiên trở nên cứng đờ: Là ai nhỉ? Tôi không biết nữa...!Lạ thật đấy! Rõ ràng tôi biết, tôi biết cậu ấy mà? Nhưng mà, tôi quên mất cậu ấy rồi...!Cậu ấy là ai vậy?
Cô gái nhỏ ánh mắt vẫn cứ nhìn chăm chú vào trong mâm cơm, nhưng mà tinh thần dường như đã sớm tan rã, bay đến nơi nào rồi...
- Tại sao tôi lại không nhớ ra nhỉ?_ Chiaki hoảng loạn nói, ánh mắt lo lắng rơi trên gương mặt của hai người đối diện.

Dường như cô đang tự hỏi, cũng như là đang hỏi người ta...
- Không cần nghĩ nữa.

Ăn đi!_ Trước khi cô gái nhỏ lạc trong mê cung ký ức lộn xộn, Madara đột nhiên đánh gãy lời cô bằng một miếng gà sốt ngọt.
- Ùm._ Chiaki ngơ ngơ ngác ngác gật đầu, sau đó lại chú tâm vào bát cơm trước mặt.
Tâm trí cô lại một lần nữa đặt lên miếng gà, không để ý thấy hai người đối diện đang thầm thì gì đó.
- Đừng hỏi chia tiết quá! Ký ức của con bé đó đã bị phong ấn gần hết rồi._ Madara thầm thì với Hashirama như vậy.
- Bị phong ấn? Nhưng chẳng phải muội ấy vẫn nhớ được sao?_ Hashira biết Madara có Sharigan nên hoàn toàn tin tưởng, nhưng vẫn có chỗ khó hiểu.
- Ký ức chủ yếu thì vẫn còn, nhưng phần còn lại thì hoàn toàn không có chút nào._ Madara nói thẳng.