Nữ Phụ Văn Của Anime

Chương 62: Xung Điền Tổng Tư21





Nghĩ nghĩ gì đó, Chiaki thở dài cất lời:
- Tổng Tư, há miệng!_ Sắc lệnh được ban ra, và chàng trai nào đó theo bản năng mở miệng ngay lập tức...
Sau đó, một thứ nong nóng xông thẳng vào khoang miệng...
- Có hơi nóng đấy! Ăn từ từ thôi nhé!_ Chiaki đút nguyên cái bánh trứng vào miệng người con trai đứng sau mình...
Chiếc bánh nhỏ nhỏ, nóng và ngọt...
Tổng Tư nhai nhai, vỏ ngoài hơi giòn, nhưng bên trong lại sệt, ngọt thanh, không ngấy...
Anh sáng bừng mắt! Ngon quá đi mất!
- Nói mới nhớ, sao anh lại tới đây vậy?_ Chiaki lại cúi đầu chăm chú nấu nướng, chỉ thuận miệng hỏi Tổng Tư...
- Tôi tới đón cô đi xem pháo bông._ Tổng Tư cười nói, ánh mắt vẫn dán chặt vào mấy cái bánh vàng ươm trong chảo...
Anh vẫn muốn ăn nữa, nó ngon quá!
- Vậy thì chúng ta hẹn nhau ở cổng đồn nhé._ Chiaki nghe vậy cũng không bất ngờ.

Cô thản nhiên lên lịch hẹn, tay lật bánh.

Nếu không chú ý thì bánh cháy mất, cần phải để nó ở trạng thái hoàn hảo nhất!
- Ể, không thể đi ngay bây giờ sao, tôi có thể đợi!_ Tổng Tư ngạc nhiên thắc mắc...
- Anh đó, phải hiểu lời người khác một chút.


Khi mà con gái muốn anh chờ, thì có nghĩa là họ có việc muốn giấu anh! Trong trường hợp đó, điều anh nên làm là nghe theo họ.

Biết rồi chứ?_ Chiaki thở dài, quay người lại "dạy dỗ" tên kia một trận...
- Vậy được, tôi đợi cô ở đồn._ Tổng Tư lập tức hiểu được, cất lời...
- Ùm.

Rất tốt!_ Trẻ nhỏ đúng là dễ dạy! Chiaki thầm hài lòng...
......................................
Khi Cúc và Diệp Ẩn về đến nơi, Chiaki ra đón:
- Hai người về rồi à? A Cúc, Diệp Ẩn, tối nay tôi đi ngắm hoa ở bờ sông, công việc mai tôi sẽ làm bù được không?_ Cô cười cười nói, chính là một thông báo trá hình...
- Cứ đi chơi đi, không cần phải đặt nặng công việc vậy đâu._ Cúc cười dịu dàng và nói vậy.

Cô gái này, lúc nào cũng vùi mình vào việc như thế...
Chiaki chỉ cười cười và quay người, lại tiếp tục loay hoay trong bếp...
Làm xong bánh, bỏ vào hộp tươm tất rồi, Chiaki lúc này mới ôm hộp ra khỏi cửa...
Bà chủ quán trọ nhìn cô gái đang cười cười kia, bỗng nhiên cất tiếng gọi lại:
- Tiểu Tuyết, cô tới đây một chút.
- Hm?_ Chiaki ngạc nhiên quay đầu...
....................................
Mười phút sau, Chiaki triệt để "biến hình"...
Cô gái nhỏ bé trong bộ kimono màu xanh biển mềm mại, màu xanh đến gần như trong suốt vậy.
Mái tóc rực vàng được búi gọn, cài thêm một cái lá thường xuân xanh biếc xinh đẹp...
Kimono xanh như màu nước hồ, thêu hình những bông hoa ly ty...
Loại đồ màu tươi như thế này rất kén người mặc.

Bởi vì nó quá tươi, quá sáng, sẽ khiến da người ta xấu đi...
Cố tình, làn da của Chiaki lại trắng mềm như ngọc trai, vô cùng phù hợp với màu sắc tươi sáng...
Cô gái mặc bộ đồ này, cả người dường như đều bừng sáng...
Chiaki ngẩn người nhìn bà chủ của mình...
- Cô gái đi xem pháo hoa đều trang điểm đẹp một chút, cô cứ mặc bộ đồ này đi đi._ Đáp lại, Cúc chỉ cười chặn lại lời thắc mắc...
- Cảm ơn nhiều nhé, tôi đi đây.

Bánh tôi để phần hai người ở trong bếp đấy! Ăn nhanh kẻo nguội thì không ngon đâu!_ Chiaki đành cười cười, nhắc nhở họ rồi rời khỏi...
Đồ ăn cô làm luôn được hai người kia chào đón nhiệt liệt mà...

................................
Tại cổng đền nhộn nhịp người, một chàng trai đứng ở đó...
Tổng Tư vẫn ăn mặc như ngày thường, chiếc áo khoác xanh biển khoác lên người...
Điểm khác biệt, có lẽ là thanh katana không hề giắt trên người anh...
- Chờ có lâu lắm không, Tổng Tư? Hình như tôi đến hơi trễ nhỉ?_ Đột ngột, một bóng người tràn ngập màu xanh bỗng nhiên xuất hiện trước mắt anh...
Chiaki giờ đã thành thục kỹ năng của một ninja...
Những bước chân của cô rất nhẹ, rất khẽ...
Nếu như cô không cho mấy người này biết, thì họ sẽ không nhận ra cô đang đến gần đâu...
Cho nên hiện tại, Chiaki bất ngờ đến trước mặt Tổng Tư khiến anh có chút lóa mắt...
Sau khi ngưng thần nhìn kĩ người trước mặt, Tổng Tư...!lại lóa mắt thêm lần nữa...
Cô gái nhỏ mặc bộ kimono màu xanh như màu nước, mái tóc dài được búi gọn gàng cũng được cài một chiếc lá xanh biếc...
Cả người dường như sáng bừng lên...
- Đi theo tôi._ Tổng Tư vội quay mặt bước đi, hai vành tai đỏ bừng...
Chiaki nhún vai, ôm hộp bánh và bước theo...
Khi thấy Tổng Tư dắt mình đến chỗ cái thang, Chiaki hơi nghiêng đầu quan sát....
- Lên nóc nhà ngắm pháo hoa hả?_ Ờ, sao cứ thấy câu này vần vần thế nhỉ? Giống như là nói "lên nóc tủ ngắm gà khỏa thân" ấy!
- Đúng vậy, lên thôi!_ Tổng Tư cười, gật đầu xác nhận...
Chiaki cười khẽ, nhẹ điểm mũi chân...
Thân hình nhỏ bé lập tức nhảy vút lên, nhẹ nhàng không tiếng động đáp xuống mái nhà...
Mặc kimono có đôi chút bất tiện, nhưng ít nhất thì vẫn xoay sở được...
Có điều, khi bóng dáng xanh mướt kia đột ngột xuất hiện, khiến ai đó vô cùng cảnh giác...
Bởi vậy nên, khi Chiaki ngẩng đẩu, ưu nhã ngồi xuống thì phát hiện ra tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình...
- Thổ Phương tiên sinh, Cận Đằng tiên sinh, Trai Đằng tiên sinh._ Cô cười cười cất lời xem như chào hỏi...

- Tổng Tư nói sẽ đưa bạn đến, thì ra là cô, lần trước tỷ thí hợp chiến hình như cô tới qua rồi._ Cục trưởng thu lại ánh mắt ngạc nhiên lẫn đề phòng, hòa nhã nói...
- Thực ra lần đó tôi cũng rất muốn tham gia tỷ thí, tiếc là không được._ Chiaki cười cười, không dấu vết mà để lộ ra thực lực của mình qua vài câu nói bâng quơ...
Nhìn thấy cục phó đang dò xét nhìn mình, Chiaki lại cất lời:
- Tôi đã nói rồi mà, Thổ Phương phó trưởng.

Nếu một chọi một, chưa chắc ngài có thể thắng được tôi đâu._ Lời nói này người ta nghe là thấy ngông cuồng...
Thế nhưng, cái cách mà cô gái kia nhảy từ dưới lên nóc nhà...
Đủ để cho những người có nhãn lực biết được, cô ta có khả năng đó...
- Cô cũng uống một ly đi cho ấm._ Cục trưởng không nói nữa, rót cho Chiaki một ly rượu.

Nhưng cô chỉ lắc đầu từ chối:
- Cảm ơn, nhưng tôi vẫn chưa đến tuổi uống rượu đâu!_ Nói vậy, nhưng khi thấy Tổng Tư cầm ly rượu định uống, Chiaki bèn giật lại ngay lập tức:
- Tiểu Tuyết, sao vậy?_ Tổng Tư khó hiểu nhìn cô gái nhỏ kia đưa trả rượu cho cục trưởng của mình...
- Cái thân thể của anh thì lại càng không được uống rượu.

Nếu không thì đừng trách tôi!_ Chiaki híp mắt cảnh cáo anh chàng kia...
Nhận được ý tứ uy hiếp trần trụi, Tổng Tư đành phải nhượng bộ...
Đành vậy thôi, nếu không thì không biết cô gái nhỏ đó sẽ làm gì đâu...