Nữ Phụ Văn Của Anime

Chương 90: Phản Nhẫn Itachi26





Toàn bộ ký ức, từ khi sinh ra cho đến khi đại chiến thế giới thứ ba kết thúc...
Rõ ràng là giống hệt như những gì anh vẫn nhớ, chỉ khác là lần này ngập tràn bóng hình nee-chan...
Nee-chan yếu ớt nhưng lại rất thông minh, nee-chan nấu ăn ngon và luôn chăm sóc anh...
Một mình nee-chan đã nuôi anh cho đến khi tốt nghiệp...
Là nee-chan đã cứu anh trai và Shisui...
Cũng chính nee-chan yếu ớt như vậy nhưng lại ra chiến trường...
Sasuke mười bảy tuổi khắc sâu trong mình hình ảnh ấy...
Nee-chan cầm kiếm, đeo cung tên lấp lánh ánh bạc, giữa biển địch mà múa lên vũ khúc đoạt mạng...
Nee-chan có thể ngưng tụ nước trong không khí thành khiên băng bảo vệ mọi người, thành những mũi lao để giết địch...
Chị ấy, lúc đó, tuyệt đẹp...
Tất cả mọi người đều rơi vào ảo thuật vĩnh hằng, nhưng chị ấy lại có thể thoát khỏi nó...
Và cả...
Cô gái sáng bừng trong đêm, tan thành những cánh hoa...
...................................
- Sư phụ?_ Âm thanh mềm mại vang lên khiến Sasuke lớn giật mình, lúc này anh mới nhận ra trên gương mặt mình đầy nước mắt...
Boruto đang đứng một bên mờ mịt nhìn...
Còn nee-chan...!đang làm trứng xào cà chua, món mà anh thích chị ấy làm nhất...
- Nee-chan!_ Anh không kìm được nước mắt, ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé kia...

Chiaki đột ngột bị ôm khiến cái chảo nhỏ lệch nghiêng, ngọn lửa bỏng rực liếm thẳng vào cánh tay cô...
- Sasuke, thả chị ra đã nào!_ Cô vội tắt bếp, xả cánh tay mình vào nước lạnh...
Sau đó lại ngưng tụ chút đá, đắp vào vết bỏng giờ đã đỏ bừng trên làn da trắng kia...
Mẹ nó đau chết đi được...
- Nee-chan...!Xin lỗi, chị bị bỏng rồi!
Sasuke buông Chiaki ra, vội nhìn vết bỏng kia...
Trong lòng anh không khỏi ảo não, rõ ràng biết vết thương của nee-chan rất khó khỏi, vậy mà vẫn cứ hấp tấp như vậy...
Chiaki chỉ cười cười, vươn tay chạm lên mặt Sasuke:
- Sasuke lớn rồi nhỉ, hẳn là em cũng không còn là nhóc con bốc đồng muốn bỏ làng ra đi chứ?
Sasuke ngần ngại, anh không thể để chị ấy biết được...
- Chị biết hai người dùng nhẫn thuật xuyên qua thời gian để đến đây, nhưng chị vẫn phải nhắc.

Hai người không được có quá nhiều dính líu đến thời không này, càng không được vì biết trước tương lai mà thay đổi quá khứ.

Tốt nhất là đừng xen vào dòng chảy lịch sử, chị cấm đó! Chị biết em có những ràng buộc nên chị sẽ không hỏi bất cứ điều gì! Thời gian này em ngủ ở đây, để Boruto ngủ cùng Naruto đi! Ký ức của em về chị, khi nào trở về sẽ biến mất toàn bộ, thế nhé!
Chiaki nghiêm túc xào nấu, miệng cứ chậm rãi nói lên những điều lệ của người xuyên không chân chính...
Sasuke đứng một bên lại đang cảm thấy hạnh phúc đến rối tinh rối mù...
Nee-chan vẫn như vậy, chỉ cần một chi tiết có thể suy ra nhất nhiều thứ...
Và luôn luôn nghĩ cho anh...
Trong khi đó, Boruto vẫn vô cùng khó hiểu:
- Vậy, rốt cuộc cậu là ai?_ Cậu nhóc nhìn sư phụ của mình ân cần với cô gái này còn hơn cả với bác Sakura, không khỏi ngạc nhiên...
- Chị là Chiaki, là chị nuôi của Sasuke...!Đã chết từ trước khi em sinh ra!_ Nói đến câu tiếp theo, Chiaki hơi rũ mắt, ngẫm nghĩ một chút rồi nói...
Nghe thấy câu sau, cả hai người đều chấn động...
- Không phải đâu nee-chan, chị vẫn sống rất tốt mà!_ Sasuke hoảng loạn nói, anh không thể hiểu được...
Làm sao cô ấy lại biết?
- Sasuke, em không cần giấu chị.

Khi em quên mất chị, cũng có nghĩa là chị đã chết rồi.

Thậm chí có vẻ như chị chết rất sớm!
Chiaki vô cùng thong dong phân tích...
- Em thực sự nghĩ là chị được nhận vào Uchiha mà không có tài năng gì sao? Chị biết trước chị chẳng sống được bao lâu nữa, nên đã bí mật thực hiện cấm thuật lên tất cả mọi người.


Chỉ cần chị chết thì cấm thuật sẽ tự động hoạt động.

Nó sẽ xóa toàn bộ ký ức về chị trong trí nhớ của mọi người.

Chính xác hơn là khóa chặt lại, việc chị vừa làm với em là mở khóa ký ức ra.

Khi nào em trở lại thời gian của mình, chiếc hộp đó sẽ tự động xóa hết ký ức của em về chị.

Cho nên, chị biết chị đã chết!
Giọng nói thản nhiên, nhàn nhạt của Chiaki khiến Sasuke lại một lần nữa đỏ hoe mắt...
- Hơn nữa, cơ thể của chị cũng tới cực hạn rồi, em biết mà! Nói thế thôi, Naruto đói rồi đó, mau ra ăn đi!_ Chiaki chỉ nói lửng lơ như vậy rồi bê đồ ra ngoài, băng trên khớp cửa đã được cô điều khiển tan ra...
Bữa ăn tối nay trông bề ngoài vô cùng vui vẻ...
Sasuke được ăn những món ăn mà mình đã từng lãng quên, không khỏi cảm động...
Boruto thì vô cùng trầm trồ với tay nghề của người thời đại trước kia...
Chỉ có Naruto là khó hiểu:
- Chiaki nee-chan, sao chị làm nhiều món tên teme chết tiệt kia thích ăn vậy? Chẳng phải cậu ta..._ Nói chưa hết câu, Naruto đã xìu xuống! Phải rồi, cái tên chết tiệt ấy...
- Thì cứ làm thôi, coi như là có người ăn cùng chị vậy! 12 năm trời ăn cùng mọi người, giờ chỉ có một mình.

Chị quen không được!_ Chiaki chỉ mỉm cười dịu dàng đáp lời...
- Em nhất định sẽ mang cậu ta...
Naruto chưa nói hết câu đã bị một miếng chả nhét vào miệng...
- Naruto, em cũng là em trai của chị.


Không cần phải hứa hẹn hay làm gì hết, hãy đi theo con đường em chọn, hiểu chứ?_ Chiaki nhàn nhạt mỉm cười và nói lời thấm thía...
....................................
Sasuke lớn ở lại trong làng một thời gian rồi đi, có vẻ như nhiệm vụ đã hoàn thành...
Chiaki chỉ cười cười tiễn hai người họ, sau đó hệ thống chỉ đơn giản là xóa đi ký ức...
Thế nhưng, Sasuke ngay khi trở về nhà liền lùng sục đống ảnh ọt của mình hồi nhỏ...
Mặc kệ Itachi hay Shisui tỏ vẻ khó hiểu, anh cũng xông thẳng vào đống kỷ vật hồi bé của hai người lục tung lên...
"Thấy rồi!" Sasuke thầm nghĩ khi cầm lên một tấm ảnh đã ố vàng...
Trong ảnh là anh và Itachi, thế nhưng, Sasuke lại chú ý đến cánh cửa phía sau...
Cánh cửa kia đã được kéo ra, có một thân hình nho nhỏ lấp ló ở đó, mái tóc xõa dài, đôi mắt xanh long lanh kia...
Là ai vậy? Tại sao anh lại bức thiết muốn biết cô ấy là ai?
Hỏi tất cả mọi người, không một ai biết...
Thế nhưng, cái cảm giác ấm áp quen thuộc kia rất kỳ lạ...
Thậm chí ngay cả Boruto cũng có cảm giác, hình như mình đã gặp cô ấy ở đâu rồi...
- Cô ấy là Chiaki, là một người quan trọng với chúng ta...
Lời nói của Gaara-Kazekage làng Cát gây cho Sasuke một sự hoang mang không nhỏ...
Dường như cậu ta nhận ra cô ấy...
Người quan trọng...!là sao chứ?