Trở về Lục Phù Cung, bộ dạng của bọn họ vô cùng thảm hại, Ninh Nhi đã biết là sẽ như vậy nên trước đó đã nấu một nồi nước lớn, Nhược Vũ cùng đám A Tử trở về nhanh chóng được tắm rửa, phòng cảm lạnh.
Cả A Tử, A Hoành, A Linh chưa tỉnh liền bị nàng cùng 2 người kia cứ thế ném thẳng vào thùng tắm, vết thương sứt xác dính nước vô cùng rát, 3 người lập tức tỉnh dậy, nhìn 3 người kia thoải mái ngâm mình trong nước nóng bằng ánh mắt tức giận. Cuối cùng náo loạn một trận làm Nhược Vũ tức giận mắng không thương tiếc.
Còn Tống Lam Kì thì.......bị vứt một só nhà, mặc kệ người ướt sũng nước mưa.
Nhược Vũ tắm nước bên trong chứa đầy thảo mộc, khác hoàn toàn với nước suối của đám A Tử, nàng ngâm lâu một chút để thuốc thấm vào người, cuối cùng mới đứng dậy, thay y phục đi về gian chính.
Tống Lam Kì nghe tiếng ồn ào liền mở mắt, hốt hoảng khi nhìn thấy đám A tử đang nhàn nhạt uống trà cạnh mình, định hét toáng cầu cứu nhưng bắt gặp ánh mắt trầm lạnh như bão tuyết của A Tử liền im miệng, ngồi run rẩy một góc.
Nhược Vũ bước vào, đi thẳng đến giường chùm chăn, hở mỗi cái đầu, thần sắc lạnh nhạt, bất cần và vô cảm. Đám A Tử thấy vậy liền thô bạo kéo Lam Kì quỳ trước giường nàng, Ninh Nhi cẩn thận đóng cửa lại. Khung cảnh bên trong trở nên tĩnh mịch.
Nhược Vũ nhắm mắt dưỡng thần, không quan tâm Lam Kì đang quỳ trước giường nàng run rấy vì lạnh, sắc mặt trắng bệch. Ít phút sau nàng mở mắt ra, câu đầu tiên là hỏi đám A Tử:
"Các ngươi trốn thoát kiểu gì vậy?"
"Trường hợp này không dùng từ trốn được, tiểu thư"- A Linh phồng má đáp.
"Chúng nô tỳ giết hết đám lính canh, rồi tranh thủ thời gian đám khác đến bỏ đi. Nên chắc bọn chúng không biết là ai đâu." - A tử bình tĩnh kể lại.
"Vậy tốt, làm việc nhanh gọn."
Liếc mắt sang Lam Kì đang cúi gằm mặt, nghiến chặt răng không cam tâm, cất giọng lạnh băng, toàn thân chứa đầy sát khí.
"Con ta đâu??"
"Ta....ta không biết."
"A Lạc, vả."
Bốp.
"Ngươi dám đánh ta?"
"Ta còn dám giết ngươi" - Tống Mịch trừng mắt nhìn xuống, gằn giọng.
Lam Kì sợ hãi ôm mặt, lắp bắp đáp.
"Ở bên Lương Phi."
------------------------------------------------------
Đêm đến, Tích phong sau khi trở về từ phủ Hữa Tướng với Đức Phi, nghe tin về Lam Kì đã tức tốc chạy đến. Xông vào Thượng Linh Cung đã thấy Lam Kì ngồi giữa một đống hỗn độn, trên tay toàn vết rạch đang nhỏ máu, khóc đến tê phế tâm liệt, cảnh tượng vô cùng hoang tàn và đáng thương. Vết thương không sâu, chảy vài giọt máu rồi khô lại nhưng không xử lí kỹ sẽ để lại sẹo.
Hắn hoảng hốt, lao đến ôm Lam Kì nhưng lại bị ả khinh sợ đẩy ra, trốn vào một góc bàn run rẩy, nhìn hắn một cách đề phòng, cảnh giác. Tim hắn thắt lại, đau lòng nhìn Lam Kì sợ hãi như vậy chắc chắn đã trải qua chuyện gì rất khinh khủng và tàn bạo.
Kiên nhẫn 30 phút mới dỗ ả nín khóc, Tích Phong ôm Lam Kì vào lòng, nghe tiếng thút thít không dứt lại càng sốt ruột.
Tay Lam Kì nắm chặt vạt áo, không cho Tích Phong rời tay dù chỉ một chút, bộ dạng vô cùng hoảng sợ, bất an. Ngồi một lúc lâu đến tận khuyu, Tích Phong đánh bạo hỏi ả là ai dám làm vậy, đã sảy ra chuyện gì.
Lam kì lại rơi nước mắt, lắp bắp đáp.
"Chàng đừng giận nữa, Nhược Vũ tỷ không có ý xấu đâu, là tại muội, tất cả là tại muội.......muội mang con tỷ ấy đi khiến tỷ tức giận......"
Chưa nghe hết câu, Tích Phong đã đặt ả xuống giường, sắc mặt đen lại, cực kì đáng sợ định bước đi tìm Nhược Vũ. Liền bị Lam Kì giữ lại, cầu xin.
"Tích Phong, đừng đi mà, thiếp xin chàng như vậy là được rồi.......thiếp chịu ủy khuất một chút thôi, không có gì đâu, chàng đừng đến đó........nghe lời thiếp đi mà, lần này thôi, mọi chuyện đến đây thôi......Tích Phong đừng đi......"
Lam Kì vừa khóc lóc thảm thiết vừa kéo y phục hắn, giữ chặt lại. Cuối cùng, không mỡ nhìn ả rơi nước mắt, hắn đành nhịn cục tức xuống, quay lại ôm Lam Kì vào lòng, vỗ về nhỏ nhẹ như sợ nàng tức giận.
Hắn ở lại Thượng Linh Cung đêm đó, hai người vần nhau tới sáng mới chịu dừng, thỏa mãn ôm Lam Kì vào lòng, mỉm cười hạnh phúc.
---------------------------------------
Ở Lục Phù Cung không khí vô cùng trầm lắng và buồn tẻ. Tiểu Tâm được Nhược Vũ cho ăn giờ đang ngủ khì khì trong nôi, bộ dạng vô cùng đáng yêu.
Đám A Tử bị thương nên nàng cho họ ngủ sớm, sáng mai họ còn làm rất nhiều việc.
Nhược Vũ đêm đó không ngủ, sảy ra quá nhiều chuyện đến nỗi không thể chợp mắt, nhìn đứa trẻ bên cạnh lòng nàng lại nóng như đổ lửa muốn tìm Hiên Nhi.
Nàng nhớ Hiên Nhi, nàng còn chưa được nhìn thấy nó nhưng chắc chắn là đứa trẻ rất đáng yêu, y như Tâm Nhi vậy.
Nàng cũng có chút an tâm, Lam Kì chắc chắn sẽ không đám động vào đứa bé bởi nếu Hiên Nhi sảy ra chuyện gì, ả sẽ phải chịu đựng gấp trăm lần như vậy.
Độc của Lam Kì là do A Linh nghe lệnh nàng bí mật chế tạo, không có thuốc giải. Lại còn có cả bùa chú của A Hương, ả muốn nói cũng không thể nói ra.
Gần đây Nhược Vũ mới biết, A Hương từng học vu thuật. Nhược Vũ lúc đầu rất ngạc nhiên nhưng không để ý lắm vì nghĩ sẽ không cần dùng đến loại vu thuật cổ xưa này. Không ngờ hôm này lại bất đắc dĩ phải dùng lên người Lam Kì, nhìn ả đau đớn,vặn vẹo, kêu gào trước mặt nàng không có cảm thấy gì chỉ như nhìn một con thú đang cố thoát khỏi cái chết, ánh mắt thâm sâu mà bình tĩnh như nước hồ không thể lay động.
Vu thuật mà Lam Kì dính là một loại hạ thuật thì dễ mà giải thì khó. A Hương nói đây là thuật bí truyền của sư phụ cô truyền lại, chỉ có nữ nhân mới có thể học và sử dụng.
Người bị trúng thuật chỉ cần nằm xuống ngủ đều sẽ gặp ác mộng, trong mơ nhìn chính mình bị hành hạ dã man mà không thể thức dậy, người ngoài có gọi cũng vô ích, chỉ khi tâm trí nàng ta rã rời, thân thể bị hành hạ không ra hình người mới thức dậy.
Mỗi giấc mơ là cách thức hành hạ khác nhau, đều khiến tâm người kinh hãi, hoảng loạn. Lâu ngày không giải, tinh thần sẽ bị hoảng sợ tột tộ, không còn minh mẫn, ngủ cũng không dám.
Thuật này chỉ đánh gục tinh thần, không làm tổn hại thể xác. Tuy nhiên trên người Lam Kì không chỉ có 1 loại vu thuật, A Hương còn dùng ả ta làm vật thí nghiệm cho một loại cấm thuật. Lam Kì không thể nói hay diễn tả được những việc xảy ra trong đêm đó và bất kể việc gì liên quan đến Minh Hiên và Băng Tâm.
Chỉ cần nghĩ, đầu sẽ đau như búa bổ, như bị hàng trăm con côn trùng gặm nhấm, muốn biểu đạt cổ họng sẽ phát ra tiếng ú ớ như người câm và đau rát như bị lửa thiêu đốt.
Khi hạ thuật này, Nhược Vũ không hề nghĩ sẽ ngăn cản Lam Kì nói chuyện này cho Tích Phong, vì dù hắn có hỏi trực tiếp, nàng vẫn sẽ nhận. Việc nàng làm, nàng chắc chắn nhận.
Cái Nhược Vũ muốn Lam Kì phải chịu tất cả những nỗi uất ức, ủy khuất trong lòng nàng những năm qua bị dồn nén không thể nói ra. Quan trọng nhất là, để cho ả ta biết, động vào con nàng phải trả giá lớn đến mức nào. Nghĩ thôi cũng đừng nghĩ.
Nhưng khiến Lam Kì muốn chết đi sống là độc của A Linh, có thêm 3 giọt máu của nàng.
Độc A Linh hạ phá hủy từng mạnh máu, thớ thịt, phá hủy từng giác quan từ từ gặm nhấm lục phủ ngũ tạng của Lam Kì, đau đến chết đi sống lại. Mỗi đêm sẽ tạo nên cơn đau đến thấu xương, chỉ hận không thể rút hết máu trong cơ thể, xả từng miếng thịt.
Đêm này, Nhược Vũ không ngủ, lặng người nhìn Tiểu Tâm bên cạnh, đợi thực hiện phần tiếp theo của kế hoạch.