Đã 5 năm trôi qua kể từ ngày nàng mất, Đại Thuận sống vô cùng thịnh vượng, ngày càng phát triển, khiến hắn quên mất lời nguyền của Nhược Vũ. Thế nhưng 3 năm bình yên trôi qua rất nhanh, chớp mắt Đại Thuận rơi vào nguy khốn. Hạn hán, lũ lụt, hành hạ đời sống người dân đến cùng đường, đã mở bao lần cứu đói nhưng cũng không đủ, ngân khố nhà nước đang dần cạn kiệt. Không những thế, Đại Thuận là một cường quốc, 1 phần 3 đất nước giáp biển, 2 nước láng giềng là Thiên Châu và Quang Trì, nhân lúc Đại Thuận đai nguy cấp, Thiên Châu và Quang Trì bắt tay với nhau đánh nhằm đánh chiếm Đại Thuận.
Tình hình nguy cấp, Tích Phong không thể ra trận vì chưa có hoàng tử nối dõi, các tướng ra trận đểu rất nhanh sau đó mất đầu. Ngày trước Đại Tướng Quân Hàn gia luôn là ngươi tiên phong, đẩy lùi giặc ngoại xâm, hoàng đế các nước nghe danh tiếng của ngài đều sợ hãi và khính nể nên không xuất binh nhưng giờ người mất rồi, Đại Thuận lại đang hoảng loạn không xuất binh thì mất cơ hội.
Nhân dân Đại Thuận không biết lời nguyền rủa của Nhược Vũ cứ nghĩ đại hạn là do lão thiên gia tức giận, lập biết bao nhiêu đàn tế bái, giải hạn mà cũng vô dụng.
Ở trong cung, Tích Phong cũng đi đi lại lại bên long kỉ, thần quan bên dưới thảo luận rôm rả, bàn cách giải quyết nguy cấp hiện tại. Ở đây chỉ có nguyên Tích Phong biết lời nguyền của Nhược Vũ năm đó.
Có người đến bẩm báo.
"Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương không chịu ăn đang la hét đòi gặp người."
Tích Phong đang bận rộn, liền bực tức hét.
"Kệ nàng ta, không ăn thì chết, thế thôi."
Triều chính bận rộn, lúc nào cũng có người chạy vào bẩm báo đều là những tin thua trận đến mức hắn đau cả đầu, không thèm đến thăm Tống Lam Kì nữa.
Đại Thuận từ đó chìm trong chiến tranh khói mửa, đâu đâu cũng có người chết, máu chảy thành sông.
5 năm - biên giới phía bắc bị Thiên Châu xâm chiếm, nắm giữ.
4 năm - 2 phần 8 đất nước thuộc về Quang Trì
4 năm - 3 phần 5 đất nước thuộc về Thiên Châu.
Đại Thuận chỉ còn là một mảnh đất nhỏ, còn nguyên kinh đô là chưa bị chiếm đóng.
Tích Phong lúc này đã gần 40 nhưng lại như ông lão 70 tóc bạc trắng vì mệt mỏi triền miên, tiếng người bẩm báo cứ vang lên nhưng hắn lại không thèm để ý.
Cuối cùng, có 2 thiếu niên, một nam một nữ không biết từ đâu xuất hiện, lãnh đạo một đội quân hùng mãnh đánh thắng quân Thiên Châu, dành lại lãnh thổ phía bắc.
Vị nữ tử xinh đẹp rực rỡ như ánh mặt trời, quyến rũ xen lẫn đáng yêu nhưng trên chiến trường lại can đảm, hiên ngang, mạnh mẽ và đặc biệt lạnh lùng vô cảm, giết người vô tình.
Vị thiếu niên đẹp tựa ánh trăng nhàn nhạt đêm thu, không vướng bụi trần khiến biết bao nữ nhân say đắm chỉ nhìn một lần nhưng không dám lại gần.
Cả 2 người họ đều rất trẻ, tràn trề sức sống, thành thạo kế sách đánh binh , lui binh điêu luyện. Chỉ trong 3 năm, đất nước đã thái binh, sau cuộc đàm phán với 2 thiếu niên, Quang Trì đồng ý rút quân về nước.
Đại Thuận không một bóng địch, uy danh 2 người vang khắp 5 châu, đi đến đâu cũng nói về 2 người họ.
Có người nói họ là thần tiên trên trời phái xuống.
Có người lại nói bọn họ là con cháu hoàng thất, nhưng cũng có tin đồn chỉ là cô nhi trong chùa.
Tuy nhiên, chả ai biết tên bọn họ là gì, điểm nhận biết duy nhất chính là sắc đẹp trời ban, nổi bật là không thể nhầm lẫn giữa đám đông, và 2 người họ đều luôn luôn mặc đồ màu đỏ kể cả trên chiến trường. Trên cổ vị nữ tử có vết bớt phượng hoàng lửa vẫy cánh bay lên, còn vị thiếu niên có hình con rồng uấn lượn trên mu bàn tay trái, đó là kí hiệu dành cho bậc đế vương nhưng không ai dám can ngăn bọn họ.
Khắp các năm châu, sự nổi tiếng của họ vượt ra ngoài biên giới Đại Thuận, đi đến đâu cũng được chào đón, hoàng đế các nước cũng phải khiêng dè họ 4 phần.
Họ được tôn vinh là: CHIẾN THẦN.
Vì không biết tên nên nhân dân gọi họ là Phượng Cửu và Vũ Long.
----------------------------------------------------
Trong hoàng cung lộng lẫy, Tích Phong mở yên tiệc chúc mừng chiến thắng của 2 người, tất cả các quan thần, Hoàng hậu, quý phi, tần phi,....ai nấy đều tập hợp đầy đủ. Chiến tranh đã qua đi nhưng những người "quyền cao chức trọng" đều không biết mặt họ vì bọn người đó chỉ ru rú ở nhà, không dám bước chân ra ngoài.
Yến tiệc đáng lẽ bắt đầu từ trước nhưng bọn họ còn chưa đến nên không ai dám làm gì, có người còn lên tiếng phàn nàn nhưng cũng chỉ dám nói sau lưng. 15 phút sau, 2 người mới đến, dáng vẻ hiên ngang, cao ngạo, tự tại như mình mới là chủ yến tiệc, không có ý hối lỗi vì đến trễ, vừa đến đã ngồi luôn xuống, không thèm bái kiến hoàng thượng. Mọi hành động đều xảy ra dịu dàng như nước chảy, nhưng Phượng Cửu ngồi đối diện Vũ Long đã nhíu mày có chịu, thấy một vũ cơ cứ xán lấy anh liền tao nhã đứng lên........lật bàn.
Đi thẳng về phía vị thiến niên, một phát đá bay ả ta ra khỏi người anh, mặt không đổi sắc, từ từ ngồi xuống, mỉm cười.
Khung cảnh bỗng im bặt, Hoàng hậu đành phải nói đỡ để lấy lại không khí, tiếng nhạc vang lên, nữ công bắt đầu nhảy múa. Tiết mục chấm dứt liền có người hỏi.
"Không biết chúng ta nên gọi 2 vị là gì?"
"Ta họ Hàn tên Băng Tâm." - Tiểu Tâm dịu nhẹ nói, toàn thân phát ra khí chất an dịu, nhẹ nhàng trái ngược hoàn toàn với bộ dạng lật bàn lúc nãy, cô khi đó vẫn cười nhưng toàn thân tỏa đầy hàn khí, khiến ai nấy đều sợ hãi.
"Ta họ Hàn tên Minh Hiên." - Anh lạnh nhạt trả lời.
Cạch
Tiếng chén rơi vỡ trên nền đất, Tích Phong hốt hoảng trợn mắt ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình bĩnh, đây là trùng hợp thôi, họ Hàn ở Đại Thuận rất nhiều, chắc chắn không thể trùng hợp là con của người đó.
"Vậy cho hỏi chư mẫu của 2 vị là người nào, chúng ta sẽ tìm cách cảm tạ?"
"Mẫu thân ta mất rồi, còn phụ thân thì không có. Mấy người cũng biết mẫu thân ta mà."
Tim Tích Phong đập càng lúc càng nhanh, vểnh tai nghe ngóng, còn chút hy vọng nhỏ nhoi......
"Chúng ta biết mẫu thân người? Người đừng đùa chứ???"
"Thật mà, mẫu thân ta là Hoàng.....Quý.....Phi.......Hàn Nhược Vũ."
Cả phòng cả khinh, im lặng không nghe thấy tiếng thở. Lúc này, Hiên Nhi đứng lên, trịnh trọng nhìn thẳng mặt Tích Phong nói.
"Ta đến lấy ngôi vua, ngươi tự cho hay để ta cướp."
----------------------------------------------------------------------
Nhân dân biết tin Phượng Cửu và Vũ Long cướp ngôi nhưng không ai nói gì, lại càng ủng hộ, nhưng khi biết 2 người là con của Hoàng Quý Phi năm xưa bị nhân dân hành hạ dã man đến vậy, trong lòng ai nấy đều ấy náy và sợ hãi. Tuy nhiên ngay sau đó lại có tin 2 người thoái vị đưa hậu vệ thân cận nhất lên làm vua Đại Thuận, còn bọn họ đi du ngoạn, biến mất khỏi thế gian phàm tục. Từ đó không ai thấy họ nữa, nhưng uy danh thì ngày càng lan xa, chỉ cần nhắc đến là sẽ khiến người ta vừa sợ hãi vừa khính nể.