"Ninh Nhi, không được nói bậy, em bình tĩnh kể mọi việc cho ta."
"Trong thời gian người bất tỉnh, Hoàng Hậu gặp thích khách trong ngự hoa viên rồi.......xảy....th....thai. Hoàng Thượng rất tức giận, ra lệnh truy bắt bằng được tên đó. Nhưng khi bắt được tên đó lại nói mình là người của....... Thiên... Cơ Vệ, nhận lệnh của Đa.....Đại Tướng Quân. Nương nương.....bây giờ phải làm sao?"
Ninh Nhi vừa nói vừa run, cứ cúi gằm mặt xuống đất, sợ mình lỡ lời làm Nhược Vũ đau lòng. Chưa thấy Nhược Vũ đáp lại, cũng không có bất kì phản ứng, Ninh Nhi hoảng hốt ngẩng mặt lên rồi lại tròn mắt nhìn người trước mặt.
Nhược Vũ ngồi bất động, nhắm mắt, mặt lạnh tanh, không bộc lộ bất kì cảm xúc nào, toàn thân phát ra khí chất vương giả, áp đảo người khác. Đôi mắt từ từ mở ra, chưa đựng sự bình thản, lạnh lùng và bất cần.
Ninh Nhi nhìn nàng, người run cầm cập, không thể phát thành tiếng.....Trong thâm tâm, Ninh Nhi rất sợ...sợ đến nỗi mỗi khi nhìn thấy đều không kiềm chế được mà run rẩy. Đã rất lâu cô không nhìn thấy bộ mặt này của Nhược Vũ, lâu đến nỗi dường như quên mất nàng còn có bộ mặt này, cô còn tưởng nó đã biến mất nhưng không ngờ nó chỉ ngủ sâu trong lòng nàng, không thức dậy. Lần gần đây nhất Ninh Nhi thấy bộ dạng này của nàng là...14 năm trước.....vào ngày....mẹ nàng mất.
Ninh Nhi mắt đã đẫm nước mắt, định lên tiếng nhưng Nhược Vũ lại mở lời trước.
"Ninh Nhi, thay y phục, cùng ta đến đại điện."
"Nương nương, người không thể........"
Bắt gặp ánh nhìn của Nhược Vũ, Ninh Nhi liền lập tức nuốt lại lời vào trong bụng, nhanh chóng lấy y phục cho nàng.
"Không phải hồ thủy y, lấy truy y.(Là y phục màu đen)"
".....vâng..."
Nhược Vũ lập tức vận y phục, đeo trâm cài, tất cả chỉ diễn ra trong 5 phút.
"Được rồi, đến đại điện thôi."
--------------------------------------
Chưa để thái giám thông báo, nàng đã tự động mở cửa, ung dung bước vào, hành lễ cũng không quỳ mà chỉ đặt tay trước ngực. Tích Phong đáy mắt thoáng chút ngạc nhiên, nhưng lập tức lấy lại dáng vẻ bình tĩnh. Nhược Vũ mở lời, giọng hết sức nhẹ nhàng, như gió mát thoảng qua tại vậy.
"Bệ hạ, cha ta không phải người hãm hại Hoàng hậu, người thả cha ta ra được không ?"
"Chứng cứ đầy đủ như vậy, ngươi nói không phải là không phải sao ?"
"Chứng cứ cũng có thể làm giả, cha ta trung thành với Đại Thuận như vậy chẳng lẽ lại có thể làm hại Hoàng hậu sao."
"Ngươi nói xem vì sao ta phải tin ngươi ?"
"Người không tin ta, vậy ta sẽ tìm chứng cứ cho người tin. Bệ hạ, người là vua của một nước, nhiều chuyện không thể quyết định nhất thời, nhất là chuyện tồn vong của cả một đại gia tộc. Hơn nữa, cha ta là đại tướng quân, công lao nhiều không kể xiết, người chẳng lẽ vì một chuyện không rõ ràng mà tru di cửu tộc. Hơn nưa, phụ thân ta...chắc chắn...không phải phản thần. Người bị hãm hãi."
"Ngươi nói xem ai hãm hại Đại Tướng Quân?"
"Ha, Bệ hạ người muốn ám hại địa vị của phụ thân ta rất nhiều. Chuyện lần này người nên điều tra kĩ trước khi phán xét. Ta chỉ có thể khẳng định, phụ thân ta và Hàn gia chưa từng và tuyệt đối không bao giờ có ý định làm phản hay tấn công người hoàng thất."
"Ngươi đang nói giúp cha ngươi, chối bỏ chứng cứ của ta một cách thật vô lí. Hoàng Quý Phi, người đang chất vẫn ta ?"
"Sao nói vậy được chứ !? Ta chỉ đòi lại công bằng cho phụ thân mình thôi, ta không thể để phụ thân bị thiệt hay oan ức, như vậy là bất hiếu rồi. Bệ hạ, không vì tấm lòng này mà trách phạt ta chứ ? Hơn nữa, những gì ta nói là thật."
"Ngươi định bảo ta mắt mù nên để người khác lừa gạt, lợi dụng để vu oan Đại Tướng Quân!?"
"Có thế lắm, nhưng có khi là người muốn trừ khử Hàn gia mới đúng, đoạt lấy binh lực trong tay phụ thân ta."
"Ngươi có biết mình đang làm hành động ngu xuẩn đến mức nào không?" - Tích Phong gằn giọng, đáy mắt ánh lên tia tức giận.
"Thần biết, Hàn gia ta nằm gần như toàn bộ binh lực trong tay nên trở thành cái gai trong mắt người là chuyện bình thường. Hàn gia bảo vệ Đại Thuận bao nhiêu năm nay chưa từng làm loạn, vì sao bây giờ lại phải làm hại Hoàng hậu nương nương? Hơn nữa, không có huynh trưởng ta bảo vệ biên cương, Đại Thuận không thể chống đỡ được đến bây giờ."
".......Hoàng Quý Phi, ta đồng ý thả người nhưng ..... ngươi phải quỳ xuống hôn chân ta ...."
"Người hèn hạ như vậy từ bao giờ ?"
"Sao vậy ? Không đồng ý ? Vậy được thôi, chuyện...."
"Được, ta đồng ý."
Ngay cả Tích Phong cũng không tin Nhược Vũ lại đồng ý mà không tức giận hay biểu lộ chút tình cảm gì, như chuyện này là một việc hết sức nhỏ nhặt, đồng ý đơn giản chỉ là đồng ý. Nhưng chàng không biết, ngọn lửa trong lòng Nhược Vũ ngày một lớn nhưng cứ thế bị nàng kìm hãm lại.
Nhược Vũ chậm rãi bước gần về phía chàng, nếu là lúc khác tim nàng sẽ đập thình thịch nhưng vào giờ phút này lại chả có cảm giác gì hết.
Nàng quý xuống, tức giận, tay nắm chặt đến bật máu, run run cúi đầu hôn lên chân chàng, vừa ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt cùng nụ cười khinh bỉ, Tích Phong nhẹ nhàng nói, nhẹ nhàng đến nỗi làm người ta tưởng chừng như là một câu nói bình thưởng, không làm tổn thương người khác.
"Hoàng Quý Phi, ngươi không biết sao ? Đại tướng quân âm mưu bất chính muốn làm phản, vì thế......"
Tích Phong cố ý ngân dài từ cuối, muốn xem thái độ Nhược Vũ ra sao, khác chàng dự đoán, nàng một chút cũng không có phản ứng, chỉ sau mấy hôm như biến thành một người khác.
"Vì thế............sáng nay đã bị tử hình rồi ! Hoàng Quý Phi, cô đến muộn rồi !"