Ninh Nhi di chuyển ra thư phòng, cẩn thận đóng cửa lại tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ của Nhược Vũ, rồi liếc nhìn 5 người họ, hển ra thư phòng, cẩn thận đóng cửa lại tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ của Nhược Vũ, rồi liếc nhìn 5 người họ, hỏi:
"Tiếp xúc được mấy ngày rồi, mọi người thấy nương nương sao?"
A Tử nghe vậy liền trầm mặc đáp: "Tâm tư kín đáo, không nhìn thấu được"
A Linh cũng đế theo: "Đúng vậy, đúng vậy, như 2 con người sống cùng một thế xác vậy"
"Như là tiểu thư đang cố gắng che giấu bản thân trong cái vỏ bọc lạnh lùng vậy, nhưng trước mắt chúng ta lại không có chút phòng bị nào, hoàn toàn trở thành 1 thiếu nữ bình thường, vô tư lự" – A Hương khó hiểu lên tiếng.
"Ta lại cảm thấy tiểu thư thật sự rất khó hiểu, tâm lí hay suy nghĩ đều khó nắm bắt, dù là người thân cận cũng chưa chắc biết người đang nghĩ gì." – A Hoành chậm rãi đáp.
"Vậy sao?....Hửm, A Lạc, tỷ thấy sao?" – Ninh Nhi chống tay vào cằm, suy tư đáp, rồi nhìn sang Châm Lạc im lặng nãy giờ.
"Tiểu thư, không giống người bình thường. Ngay cả mệnh......cũng không bình thường."
"Ý tỷ là sao?"- Ninh Nhi nhíu mày hỏi lại, trong lòng có chút lo lắng.
"Ý ta là tiểu thư từ khi sỉnh ra là được tiên đoán có mệnh phượng hoàng nhưng đó không phải của tiểu thư, lời tiên đoán là của Hoàng Hậu, còn tiểu thư là.....mệnh sát cô tinh."
"Giải thích rõ hơn đi!" – A Tử cũng bồn chồn, có ý nhắc nhở
"Nghĩa là tiểu thư sinh ra mệnh đã không tốt, sẽ khắc chết nhưng người xung quanh, mà cuộc đời người cũng không tránh khỏi tai họa."
"Sao tỷ biết những chuyện này?" – Ninh Nhi tay run rẩy, phải tựa người vào thành bàn chống đỡ.
"Ta xuất thân từ chiêm tinh thế gia, sau đó bị diệt tộc, ta bị bán vào chợ đen, còn tiếp theo thì mọi người biết hết rồi đấy!"
"Rốt cuộc nương nương nhà ta đã làm nên tội gì chứ!? Ngay cả lão thiên gia cũng bức người như vậy...."
Ninh Nhi bật khóc, sự bất lực, đau khổ hiện rõ trên gương mặt thanh tú. Đúng vậy, nàng đã làm gì mà ông trời lại bức nàng như vậy? Nàng chưa từng làm hại ai, là người ta làm hại nàng trước, hay nói cách khác nàng sinh ra đã là tai họa.
"Mà tiểu thư yếu đuối như v......"
"Câm miệng."
A Linh đang nói thì bị Ninh Nhi cắt lời với giọng giận dữ liền biết mình lỡ lời, cúi gằm mặt xuống, nói nhỏ:
"Muội xin lỗi."
Ninh Nhi lúc này đã lấy lại bình tĩnh, hạ người ngồi xuống ghế, chống tay lên bàn ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.
"Muội nói những điều này để cho mọi người hiểu thêm về nương nương, để biết chút chút về người, chứ thực ra ngay cả muội cũng không thể hiểu rõ người hoàn toàn. Muội đã kể cho mọi người về những ấm ức mà nương nương đã trải qua rồi, ngay cả sự việc ở chính điện mọi người cũng tận mắt trông thấy.Thực ra có một điểm mà mọi người đã nhầm, nương nương ngay từ đầu đã không yếu đuối như vẻ ngoài chỉ là người lười...... lười suy nghĩ tính kế hay làm hại người khác, nương nương chỉ muốn một cuộc sống bình yên, ngày ngày trôi qua thật bình dị, có ý nghĩa. Không ai chạm đến giới hạn chịu đựng của người thì người sẽ không làm gì, mà sức chịu đừng của người lại cực kì tốt. Khi bị nghi oan, người đã nói không phải rồi mà không nghe vậy người không nói nữa, nói cũng chả ai tin hay thay đổi được gì, vậy người không nói nữa! Tuyệt đối đừng bao giờ nhìn vào những hành động của nương nương mà nghĩ bản thân hiểu người, thực chất là không hiểu gì. Tiểu thư mạnh mẽ hơn chúng ta tưởng rất nhiều, nhưng người cũng yếu đuối hơn rất nhiều, khi bị tổn thương dù là phản bội, nương nương sẽ không khóc, sẽ tự đứng lên, muội cũng không biết người lấy đâu ra sức lực và tinh thần để đứng dậy. Mọi cảm xúc, hành động của nương nương đều tùy thuộc vào tâm trạng. Nếu không tốt, nương nương rất khó tức giận, trở nên lạnh lùng, tàn khốc, có chút ma mị và bất cần nữa, như lúc ở đại điện, người lúc đó chính là đang không tốt. Bình thường, người cũng ít nói, hành sử, lời lẽ tất cả đều theo chuẩn mực ở hậu cung, nhưng chắc cái đó không được nữa đâu. Đại Tướng Quân đã mất, Hàn gia tan vỡ, những cái nghi lễ đó nương nương cũng không cần nữa rồi. Đừng nói nương nương giả tạo vì tính cách người vốn là mâu thuẫn với nhau, nhiều khi chúng ta sẽ không theo nổi suy nghĩ của người đâu. Nói cho dễ hiểu là tiểu thư có 2 mặt tích cách khác biệt, giống A Linh nói đó là 2 người sống cùng 1 cơ thể. Muội chỉ biết vậy thôi còn chi tiết tích cách nương nương hay tâm trạng ra sao muội cũng không đoán được! haizzz Nương nương vui vẻ là thế nhưng đêm về mọi nỗi lòng của người mới bộc lộ ra, đại tướng quân mất tốt nhất đừng nhắc đến trước mặt người, chỉ làm người đau lòng thêm thôi."
"Ninh Nhi muội theo tiểu thư từ khi nào vậy? – A Hương biết Ninh Nhi phải theo Nhược Vũ rất lâu mới có thể biết được thói quen cũng như hiểu rõ nàng ngần ấy, nhưng Ninh Nhi mới chỉ 18 tuổi, rốt cuộc theo nàng từ lúc mấy tuổi chứ!?"
"Muội về Hàn gia lúc 2 tuổi, theo tiểu thư lúc 8 tuổi!"
"10 năm, lâu thật đó!"
Mọi người đều ngạc nhiên, ngay cả A Tử vốn trầm tính cũng phải trợn mắt, không kìm được mà thốt lên.
"Phải, muội từ nhỏ bị vứt bỏ ở một xó chợ, một lần Hàn phu nhân đi qua thấy muội đáng thương nên mang về để người hầu chăm sóc, lúc đó nương nương mới 5 tuổi thôi. Sau đó, muội được người hầu chăm sóc, Hàn phu nhân rất quý muội, dạy muội rất nhiều thứ để sau này giúp nương nương gánh vác công việc. Ngày phu nhân mất, người bảo muội đến cung tìm nương nương, giúp người chăm sóc nương nương. Muội lúc đó 8 tuổi, tiểu thư 12 tuổi."
"Mọi người ta có một việc, không biết nên hỏi tiểu thư không?"
A Hoành lên tiếng, ánh mắt lẫn giọng nói đều rất nghiêm nghị. Bất giác ai nấy đều trầm mặc.
"Cần gì hỏi luôn ta này? Hỏi họ có quyết định thay ta đâu ?"