…Tại phòng của Nana…
Trời sáng, bầu trời trong như pha lê, một vài tia nắng vàng đang tung tăng trên từng tán lá, Nana ngồi dậy hít một hơi thật sâu và đưa mắt ra nhìn từng giọt sương long lanh đang đùa vui cùng các tia nắng. Cô khẽ mỉm cười - một nụ cười xinh đẹp, dịu dàng, 1 nụ cười xinh hơn cả thiên thần. Nếu có người nào đó thấy thì sẽ chết vì cô mất…
Tách!!!Tách!!! – 1 ánh đèn chớp ngang cùng với tiếng cười rộn ràng của 2 cô gái, cô đoán chắc rằng ai đã làm gì…
Cô quay sang chu mõ, chống nạnh nhìn 2 cô gái đang cười khúc khích:
_2 cậu làm gì đấy? Tớ còn chưa làm vệ sinh cá nhân cơ mà!
Hebe nhìn tác phẩm của mình mà cười hài lòng:
_Cậu cười như thế xinh quá rồi còn gì!
Ella khoác vai Hebe và nháy nháy mắt với Nana:
_Tụi tớ chỉ mún lưu lại lúc cậu đẹp nhất thôi mà!
Nana lon ton chạy đến kí nhẹ lên đầu 2 cô bạn của mình:
_2 cậu hư lắm đấy!
Hebe mỉm cười và đẩy nhanh Nana vào phòng vệ sinh:
_Thôi cậu vào vệ sinh nhanh đi!
Sau khi đã chắc chắn rằng mình đã khá xinh đẹp, Nana bước ra làm Hebe và Ella xém ngã ngựa:
_2 cậu làm sao thế???
Ella đi vòng vòng quanh Nana, mắt thì ko ngừng nhìn từ đầu đến chân Nana:
_Cậu đi đâu mà ăn mặc đẹp thế???
Hebe sờ sờ cằm, vẻ mặt đăm chiêu:
_Đừng nói là cậu có tình yêu mới nhá???
Nana kí nhẹ đầu 2 cô rồi kéo 2 cô lại gần:
_Bậy bạ ko hà! Chả là tớ quyết định sẽ làm osin cho Calvin!!!
Ella và Hebe mở to mắt hết cỡ, mồm thì ko ngừng hét:
_Hả??????????
Nana bịt mồm 2 cô lại và nói nhỏ:
_Các cậu nghe đã rồi hãy la!!!
[Flash back]
_Nana hả? Có chuyện gì vậy?
_Calvin! Tớ tính sang nhà cậu phụ giúp!
_Hả?? Cậu đừng làm tớ sợ! Cậu mà sang đây làm chắc mấy cô bạn của cậu giết tớ mất!
_Ko sao đâu! Tớ sẽ giải thích rõ mà! Vả lại cậu cũng đang cần người giúp mà!
_Um! Nhưng…
_Ko nhưng nhị gì hết! Tớ đang cần tiền xài!
_À! Hoá ra vậy! Thế thì được thôi!
_Um! Hì vậy bye cậu nha!
_Um bye! Mai 8h nha!
_Um!
[End flash back]
Hebe nhìn Nana nghi ngờ:
_Cậu mà thiếu tiền xài hả? Cậu có âm mưu gì phải ko?
Nana véo nhẹ má Hebe và mỉm cười:
_Cậu giỏi lắm! Vậy cũng biết! Tại tớ thấy Tiểu Tuyền có vẻ là người xấu! Tớ sợ Calvin sẽ gặp chuyện nên…
Ella cắt ngang câu nói của Nana:
_Cậu định qua đó giám sát chứ gì!!!
Nana mỉm cười:
_Hì! Thế 2 cậu cho tớ đi nhá! Vì tình yêu của tớ mà!!!
Ella và Hebe vẻ mặt đăm chiêu:
_Um! Nhưng sao cô ta lại có cái tên giống cậu vậy??
Nana cũng khá thắc mắc:
_Um! Tớ cũng thấy ngạc nhiên! Mỗi lần tớ đọc cái tên đó thì đầu tớ đau lắm! Tớ tiếc là tớ ko hề nhớ nổi chuyện trước 5 tuổi! Ko thì tớ cũng có thể hiểu được 1 vài chuyện!...
Hebe nắm tay Nana:
_Um! Ko hiểu sao cậu lại quên nhỉ?
Ella nhìn Nana chợt loé lên 1 ý nghĩ:
_Sao cậu ko hỏi Jiro!
Nana cúi đầu:
_Tớ hỏi rồi mà anh Jiro bảo chuyện lúc trước em đi đâu thường thì ảnh ko biết vì tớ ko cho đi theo!
Hebe chợt cúi gằm mặt, nét mặt cô buồn hẳn, Ella thấy thế cô nhanh chóng ngồi lại gần Hebe và vỗ vai cô:
_Xin lỗi!
Hebe cố cười để trấn an 2 cô bạn của mình:
_Tớ ko sao mà…
Nana bất chợt đứng dậy và xách vali ra:
_Um! Ko sao thì tốt rồi! Tới giờ rồi! Tớ đi nghen! Bye 2 cậu!
…Tại nhà của Calvin…
Nana bước nhanh vào căn nhà của Calvin…
Một căn nhà ko rộng lắm nhưng cũng vừa đủ để được gọi bằng biệt thự, căn nhà mang 1 màu trắng tinh khiết với những đường nét khá là đơn sơ nhưng lại bật lên một cái vẻ thuần khiết và dịu dàng…
Vừa bước vào nhà Nana đã có 1 thứ cảm giác vừa quen thuộc vừa ấm áp, cô ko thể nhớ nổi mình đã đến đây lần nào nhưng cô dám chắc mình đã từng ước muốn có 1 ngôi nhà như thế…
Đang ngắm nhìn căn nhà ấm áp ấy, cô đột nhiên hỏi:
_Căn nhà này ấm quá! Ai đã thiết kế nó vậy?
Calvin nở 1 nụ cười hạnh phúc – 1 nụ cười làm Nana khá đau lòng:
_Là Tiểu Tuyền đấy!!!
Nana ngạc nhiên tột độ:
_Tiểu Tuyền thiết kế à! Sao xây nhanh vậy được!
Calvin nhấc nhấc cái mũ lên nhìn Nana:
_Đâu có! Tiểu Tuyền đã thiết kế lúc 3 tuổi đấy! Tớ đã xây nó vào lúc tớ 15 tuổi!
Nana tỏ ra ngạc nhiên và mỉm cười:
_Wow! Trí nhớ cậu tốt quá! 12 năm sau vẫn còn nhớ à! Mà Tiểu Tuyền cũng thích màu trắng nhỉ? Tớ cũng vậy! Nó thanh khiết như sương mai, dịu dàng, nhẹ nhàng như mẹ tớ lúc còn sống! Màu trắng luôn mang đến 1 cảm giác ấm áp lạ lùng đối với tớ!
Calvin đứng chết trân tại chỗ…
[Flash back]
_Tiểu Tuyền à! Nếu sau này mình cưới nhau cậu thích nhà mình như thế nào???
_Tớ thích màu trắng! Nó thanh khiết như sương mai, dịu dàng, nhẹ nhàng như mẹ tớ, đặc biệt là nó làm tớ ấm áp. Tớ thích nhà mình sẽ là màu trắng! Còn mọi thứ khác cậu sẽ thiết kế!
_Um! Màu trắng…
[End flash back]
Calvin ngạc nhiên nhìn Nana rồi lại nghĩ đến chuyện của Tiểu Tuyền:
_Sao Nana lại nói giống đến thế chứ?? Trong khi Tiểu Tuyền thì lại mất hết kí ức!! Sao lại lạ thế…
Nana lay lay Calvin:
_Cậu sao đấy! Tớ nói sai gì à!!!
Calvin giờ mới hoàn hồn nhìn Nana mỉm cười trấn an cô:
_Ko sao đâu!!! Thôi tớ dẫn cậu lên phòng của cậu xem há!!!
Nana mỉm cười dịu dàng kèm theo 1 cái gật đầu nhẹ, cô kéo nhanh vali đi theo Calvin và ko quên ghẹo Calvin:
_Phòng tớ phải đẹp đấy nhá!!!
Nụ cười của Nana đẹp đến nổi làm trái tim Calvin đập rộn ràng, cảm giác cứ như anh đang đứng trước Tiểu Tuyền năm ấy, Tiểu Tuyền cũng có 1 nụ cười đẹp đến lạ thường, mặt anh đang đỏ lên từ từ, anh nhanh chóng kéo chiếc mũ che lại ko cho Nana thấy và xách vali giúp Nana:
_Để tớ xách giúp cậu! Mắc công nặng quá bạn cậu lại đánh tớ nữa!
Thế là 2 người nhanh chóng bước lên căn phòng của Nana, vừa đi cả 2 vừa cười nói vui vẻ…
Vừa mở cửa Nana đã khá là thất vọng khi căn phòng của cô là màu trắng nhưng cô ko dám nói to:
_Sao lại là màu trắng nhỉ?
Calvin nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Nana, trái tim anh chợt nhói lên:
_Cậu ko thích à!
Nana cười gượng để Calvin ko lo:
_Ko sao mà! Nhưng nếu được màu hồng thì tớ thích hơn! Căn nhà màu trắng đem lại ấm áp cho Nana nhưng căn phòng màu trắng thì tớ lại thấy ghê sợ…
Calvin lại chết trân thêm 1 lần nữa, anh cố bình tĩnh để hỏi Nana:
_Sao lại ghê sợ!
Nana nhìn quanh căn phòng khẽ rùng mình:
_Bởi vì màu trắng thì nó giống trong phim ma lắm! Còn màu hồng thì nó sẽ đem đến cho người khác một cảm giác ấm áp, một niềm vui nho nhỏ, căn phòng màu hồng sẽ dễ dàng đưa người ta vào giấc ngủ bình yên hơn, mama của tớ nói thế…
[Flash back]
_Vậy thì phòng của cậu cũng là màu trắng à!
_Ko! Ko được! Tớ sẽ sợ đó…
_Sao vậy? Chẳng phải cậu thích màu trắng sao???
_Nhưng căn phòng thì tớ thích màu hồng hơn! Màu trắng giống mấy con ma trong phim ma lắm! Màu hồng sẽ làm người khác ấm áp, mang đến cho người khác những niềm vui nho nhỏ, rồi còn dễ ngủ hơn nữa, mama tớ đã nói vậy đó…
_Cậu ngốc lắm! Sợ ma cơ à…
_Cậu này! Trêu tớ ko…
[End flash back]
Cạch! - Tiểu Tuyền bước ra cùng với nụ cười tươi tắn:
_Chào cậu Nana!
Nana mỉm cười gật đầu chào lại
Calvin bỗng nhiên buộc miệng:
_Sao Nana lại giống Tiểu Tuyền lúc nhỏ vậy?
Nana thoáng ngạc nhiên, Tiểu Tuyền quay phắt sang Calvin, đôi mắt long lên:
_Anh nói thế nghĩa là sao??? Ý anh nói em giả mạo à???
Calvin nắm chặt tay Tiểu Tuyền để cô ko thể đi được:
_Ý anh ko phải thế đâu! Em đừng giận mà!
Tiểu Tuyền ôm chặt Calvin tỏ vẻ buồn bã, ánh mắt cô dần chuyển sang Nana, nhìn Nana cô nhếch mép cười tỏ vẻ đắc thắng khác hẳn với vẻ thân thiện ban nãy…
Tiểu Tuyền vờ lau nước mắt nhìn Calvin:
_Lần sau anh đừng thế nhé!
Calvin hôn nhẹ lên trán Tiểu Tuyền:
_Um! Ko có lần sau đâu em!
Nãy giờ Nana quan sát nét mặt của Tiểu Tuyền, cộng với ánh mắt ban nãy cô khẳng định Tiểu Tuyền là người xấu, lại thêm vẻ ân ái của 2 người, cô lại càng đau lòng…
_Thôi! Tớ vào dọn dẹp phòng nha! 2 cậu cứ từ từ…
Tiểu Tuyền nhìn Nana cười khinh bỉ:
_Tụi tớ làm cậu ngại à! Thôi cậu vào dọn dẹp đi!
Calvin khoác vai Tiểu Tuyền mỉm cười:
_Um! Cậu vào dọn dẹp đồ đạc đi!
Nana lảng tránh nụ cười hạnh phúc của Calvin:
_Um! Bye 2 cậu!......
_Muốn đấu với tao à! Còn lâu nhá con ranh! Mày sẽ ko thắng đâu! Calvin và mọi quyền lực phải thuộc về tao - Tiểu Tuyền nở 1 nụ cười đầy gian xảo
_Cô ta quả là độc ác! 1 luồng yêu khí đang vây quanh cô ta! Sao Calvin anh lại ko nhận ra! Tình yêu đã làm mù quáng anh rồi à! Em nhất định phải thức tỉnh anh… - Nana nói với 1 giọng đầy quả quyết
End chap 24