Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 7



“Sư tôn, người nhìn nhìn bên này, bên đó hình như có một lối vào, đồ đệ vào xem có được không? Con cảm thấy có thứ gì đó rất quan trọng.”

Đôi mắt trong veo của Tần Nguyệt chớp chớp nhìn Lý Hiên, rất muốn đi vào trong xem, nhưng vẫn chờ Lý Hiên đồng ý.

“Chuyện này...nếu em không thấy nguy hiểm, vậy vào xem xem, mang theo thanh đao này.”

Lý Hiên nghĩ đến thân phận của Tần Nguyệt, đưa thanh đao của mình cho Tần Nguyệt, căn dặn không ngừng.

“Vâng vâng, đồ đệ biết rồi.”

Tần Nguyệt ngoan ngoãn nhận đao, thân hình nhỏ nhắn hoạt bát đi vào hang động, chỉ một lát sau đã không thấy bóng dáng đâu.

Lý Hiên nhìn theo, trong lòng có chút lo lắng, dẫu sao cũng là một đồ đệ ngoan, thật sự có chút sợ cô bé xảy ra chuyện.

Cũng may bên trong vọng ra tiếng sột soạt, rất nhanh đã thấy thân hình nhỏ nhắn của Tần Nguyệt chui từ bên trong ra.

“Sư tôn người nhìn xem đây là gì?”

Khuôn mặt nhỏ bé của Tần Nguyệt nở nụ cười hồn nhiên, xòe bàn tay nhỏ bé trắng trẻo ra, lộ ra trong lòng bản tay là hai quả màu đỏ.

Hai quả cà chua này nhìn giống như hai quả cà chua đỏ nhỏ, xung quanh là một làn mây màu đỏ bồng bềnh, thoạt nhìn đã thấy không phải là vật tầm thường.

Nhìn hai thứ quả này, Lý Hiên vô cùng kinh ngạc, vội vàng đưa tay ra kiểm tra.

Nhưng vừa lấy một quả, liền cảm thấy một sức mạnh nóng hổi truyền đến, cho dù là anh đã luyện đến tầng thứ bảy, cũng có chút không trụ vững.

Khiến Lý Hiên cảm thấy kỳ lạ là, Tần Nguyệt mới chỉ ở cấp một công lực, vậy mà có thể cầm loại quả này rất dễ dàng, giống như loại quả này không hề có chút ảnh hưởng nào đến cô bé.

Lý Hiên phỏng đoán, đây chắc hẳn là loại độc thuộc về số phận của Tần Nguyệt, mà cô bé còn là thiên mệnh tri tử.

“Sư tôn, con cảm thấy loại quả đỏ này rất hấp dẫn, con muốn thử ăn nó xem thế nào, có được không ạ?” Tần Nguyệt nói một cách nũng nịu.

“Nếu em thấy không có gì nguy hiểm, vậy ăn thử một quả đi.” Lý Hiên nghĩ một lát rồi nói.

“Được ạ.”

Tần Nguyệt rất vui, đôi mắt to tròn uốn cong như trăng non, liền đưa loại quả màu đỏ vào trong miệng, nuốt cả quả.

Ham ăn như vậy, có thể thấy loại quả này đối với cô bé rất quan trọng, vô cùng quan trọng.

Nhưng đây không phải cô bé ăn ngày loại quả quan trọng này, mà sau khi hỏi qua Lý Hiên mới ăn.

Từ đó có thể thấy, cô bé ngày càng tin tưởng Lý Hiên, cũng càng ngày càng nương tựa vào Lý Hiên.

Ầm!

Một luồng khí màu đỏ vây xung quanh Tần Nguyệt lan truyền, giống như ngọn lửa hình thành vòng tròn, khiến Lý Hiên cảm thấy như bị nướng cạnh đống lửa.

Cùng lúc đó, khí huyết toàn thân Tần Nguyệt tuôn trào, tự động vận công, hơi thở cô bé cũng bắt đầu thở mạnh.

[Ding! Đồ đệ Tần Nguyệt của người đã thành công luyện công đến tầng thứ hai, ngươi nhận được tài năng đặc biệt: Giác quan cảm nhận.]

[Giác quan cảm nhận: Năng lực cảm nhận của ngươi đạt đến mức độ rất mạnh, đồng thời có thể báo động trước những nguy hiểm, có thể nhận biết nguy hiểm.]

“Đây là!”

Lý Hiên quan sát năng lực vừa đạt được, ánh mắt sáng rực, trong lòng không ngừng biểu lộ vui mừng.

Quả thực là năng lực cảm nhận trời ban này quá mạnh rồi, năng lực bảo trước nguy hiểm, là một kỹ năng thần bảo vệ tính mạng.

Lý Hiên vui mừng cảm thấy Tần Nguyệt là ngôi sao nhỏ may mắn của mình, không khỏi muốn véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.

“Ủa?”

Lý Hiên nhìn bên má trái của Tần Nguyệt, vết bớt trên đó cũng nhạt đi một chút, phát hiện ra điều này khiến Lý Hiên cảm thấy thật khó tin.

“Lẽ nào vết bớt có thể thay đổi khi sức mạnh của Tần Nguyệt tăng lên, nó cũng dần mất đi?”

Lý Hiên rất kinh ngạc, nếu như thật sự có thể biến mất, thì đối với Tần Nguyệt đó là chuyện tốt.

Dù sao thì cô bé đáng yêu này, bị vết bớt làm ảnh hưởng đến diện mạo, lớn lên nhất định sẽ cảm thấy tự ti.

Nếu có thể giải quyết vấn đề này, Lý Hiên cũng không lo lắng Tần Nguyệt sẽ tự ti nữa, dẫu sao tiểu nha đầu này cũng rất đáng yêu, phần má trắng mịn bên phải đã chứng minh cho điều này.

“Sư tôn, con đột phá rồi, con luyện đến tầng thứ hai rồi.”

“Ừm, chúc mừng em, quả còn lại cũng cho em nè.” Lý Hiên đưa nốt quả màu đỏ còn lại cho Tần Nguyệt, mỉm cười với cô bé.

“Sư tôn, đồ đệ đã ăn một quả rồi, quả còn lại cho người đó.” Tần Nguyệt lắc lắc đầu, cự tuyệt quả đỏ cuối cùng.

“Không cần, năng lượng bên trong loại quả này không thích hợp với anh, em cứ ăn đi.”

Lý Hiên đặt quả màu đỏ vào bàn tay bé nhỏ của Tần Nguyệt, mìm cười cự tuyệt.

“Sư tôn, con có thể cảm nhận được loại quả này đối với người có tác dụng rất lớn, người không gạt được con đâu.” Tần Nguyệt nghiêm túc nhìn Lý Hiên, khuôn mặt bé nhỏ nhăn nhó.

Loại quả màu đỏ này bất kỳ ai cũng có thể dùng, nhưng sư tôn nhất định không dùng, lại tự gạt bản thân không thích hợp.

Rõ ràng là vì cô bé, sư tôn mới giả vờ nói như vậy, điều này khiến Tấn Nguyệt cảm động.

“Loại quả này chứa một sức mạnh của lửa, anh có ăn cũng chỉ có thể làm tăng sức mạnh một chút, nhưng nếu để em ăn thì lại khác, nó sẽ giúp em rất lớn, vì vậy cầm lấy đi, ngoan ngoãn nghe lời nhé?”

Lý Hiên xoa xoa chiếc đầu bé nhỏ của Tần Nguyệt, tuyên bố chắc như đinh đóng cột, thái độ rất kiên quyết.

“Nhưng mà...”

Tần Nguyệt muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị Lý Hiên chặn lại, khiến cô bé bất lực nhưng lại cảm động.

Nghĩ lại trước đây một mình sống trong cảnh nghèo khổ, mỗi ngày phải lấy rau dại sống qua ngày, vì để bảo vệ bản thân chỉ có thể bôi bùn lên mặt.

Không có ai quan tâm, không có ai chăm sóc, lại còn hay bị đám trẻ bắt nạt, từ trước đến giờ chỉ có một mình.

Nhưng bây giờ.

Từ lúc đi theo sư tôn, Tần Nguyệt cảm thấy như bản thân đang nằm mơ, cuộc sống đã thay đổi rất nhiều, không những được ăn ngon, mặc đẹp, mà còn được sư tôn dạy võ công.

Hiện giờ gặp loại quả màu đỏ này, sư tôn cũng không dùng, đều cho mình.

Tần Nguyệt chỉ cảm thấy bản thân thật hạnh phúc, cảm thấy sư tôn là người tốt nhất trên thế giới này.

Cô bé tự thề trong lòng, sau này nhất định sẽ tạo ra bảo vật tặng sư tôn, toàn tâm toàn ý bảo vệ sư tôn.

Ai dám làm hại sư tôn, dù có phải liều mạng, cô cũng sẽ xông lên giết hắn.

Tần Nguyệt trong lòng không yên lại một lần nhìn lên Lý Hiên, nhìn diện mạo anh tuần, lại thêm nụ cười dịu dàng của Lý Hiên, cô bé thấy sư tôn là người tốt nhất thể gian.

Bởi cô cũng đã mười bốn tuổi rồi, những cô gái ở tuổi này đã gả đi rồi, nhìn cô chỉ mới như một cô bé, chỉ vì trước đây quá nghèo khổ rồi.

Dinh dưỡng không nên cơ thể cô gầy gò, nhìn như chỉ mới mười hai.

Chỉ là có một chuyện cô vẫn ngờ vực, da của cô không vàng giống như người khác, mà trắng trẻo dị thường, hơn nữa vào mùa đông lạnh lẽo, cơ thể cũng vẫn thấy ấm.

Dù cho có mặc ít, thì cũng không bị đông cứng mà chết, cô bé sống như vậy đến giờ, đây là chỗ cô thấy khó hiểu.

“Tần Nguyệt, em sao thế?” Lý Hiên phát hiện Tần Nguyệt đang lặng người sững sờ, nghi hoặc hỏi.

“Sư tôn, có một chuyện mà con nghĩ mãi không thông, chuyện là thế này...”

Tần Nguyệt mang sự nghi vấn của bản thân nói ra, không chút giấu giếm.