Nửa Thập Kỷ

Chương 12



Việc điều trị tâm lý này là hoàn toàn tự Lý Yên quyết định, cũng chẳng cần thông qua bất kỳ "người nhà" nào nữa. Đối với anh bọn họ không thể được xem là người nhà hay người thân, bọn họ càng không xứng để biết được chuyện của Cố Như Sơ. Nhưng, cậu sẽ muốn đi sao? Vẫn nên hỏi ý kiến của bạn nhỏ đã.

Lý Yên đội mũ bảo hiểm cho cậu, dáng vẻ ngoan ngoãn đứng yên càng làm anh muốn ôm người vào lòng: "Buồn ngủ rồi sao?"

Cố Như Sơ lắc nhẹ đầu nhưng cả người cứ nghiêng nghiêng gục lên xuống. Thời gian gần đây bạn nhỏ của anh đã vất vả rồi, vừa xuất viện không lâu đã phải đi học lại, vào học rồi còn gặp chuyện không vui, về đến nhà lại...

Thật không thể khiến người khác bớt lo mà. Chẳng như sau này anh phải đi đâu đó không ở bên cạnh bạn nhỏ này, vậy thì nguy hiểm quá rồi.

"Chúng ta đi ăn trước rồi về nhà ngủ có được không?" Lý Yên nâng gương mặt xinh đẹp kia, hai tay ủ ấm xoa xoa hai bên má của cậu khiến nó vô cùng dễ chịu. Cơn buồn ngủ lại kéo đến mạnh mẽ hơn. Cố Như Sơ thuận thế dụi mặt vào lòng bàn tay anh làm nũng. "Mèo con hôm nay còn biết nhõng nhẽo sao?"

[Em có thể đến nhìn mẹ một chút không? Chỉ một chút thôi] Cố Như Sơ để tay khép lại ti hí diễn đạt cho mức độ mình mong muốn. Cậu biết Lý Yên rất đang không thích và không muốn gặp gia đình cậu nữa, nhưng nói sao đó cũng là chuyện đã qua, ba mẹ cũng vì lo cho cậu mà thôi. Lúc cậu đi còn chưa nói với Cố Văn và ông ngoại, hẳn hai người họ cũng trông cậu.

Một đứa trẻ tốt bụng lương thiện chỉ đổi lại cuộc sống khắc nghiệt. Nếu không có anh cũng không biết phải làm sao nữa.

Lý Yên hỏi cậu: "Bọn họ một chút cũng không đối xử tốt với em, sao em vẫn muốn quay lại?"

Không biết nữa nhưng là người một nhà mà. Chẳng phải vậy sao? Ai cũng đều nói người một nhà sẽ chỉ muốn tốt cho nhau chứ không hại nhau, vậy nên đã là người một nhà thì phải biết bao dung. Mẹ cậu cũng đã nói, nếu đã là người một nhà thì không cần nói đến chữ lo. Vậy nên cậu không cần mọi người lo lắng chăm sóc cậu thật tốt.

Còn có người nhà bên cạnh là may mắn lắm rồi.

[Bởi vì em không xứng, cũng không cần. Hiện tại em cũng cảm thấy rất là, rất là may mắn bởi vì em có thêm một người anh trai quan tâm là anh]

Có anh thôi, dù không phải người một nhà cũng đã rất hạnh phúc rồi. Lý Yên không biết nói thêm gì, anh cười một cái nhẹ nhàng rồi bế Cố Như Sơ lên yên sau xe. Lúc trước là người lạ, hiện tại được xem như anh trai, có thể không đúng với mong muốn nhưng đã rất tốt rồi.

Anh đưa Cố Như Sơ vào một căn tiệm nhỏ bí ẩn. Vừa bước vào đã cảm thấy hơi ấm gia đình vây quanh làm tâm trạng bạn nhỏ sau khi từ buổi điều trị về cũng thoải mái vô cùng. Đây là căn tiệm nhỏ của bạn trai Dương Hữu họ Chiêu tên một chữ Minh mở ra. Ban đầu hắn chỉ muốn lấy lòng đứa ham ăn như tên bác sĩ kia thôi, không ngờ quá thích liền để hoạt động đến hiện tại. Mỗi ngày cũng chỉ nhận 30 khách đến ăn nên cũng làm ra cái danh quán ăn kiêu nhất thành phố này.

Về cơ bản thì chỉ có những món đơn giản phổ biến ở Nhật Bản. Cố Như Sơ cũng chưa từng được thử qua nên mọi thứ để cho Lý Yên giúp mình chọn. Anh gọi ra một bát mì lớn với vào món ăn đi kèm, còn gọi cho cậu một cốc sữa tươi nói trẻ con uống nhiều sữa mới cao lên được. Đúng là một sự sỉ nhục.

Người đứng bếp hôm nay vừa làm món vừa nhìn Cố Như Sơ nói: "Đây không phải cậu bé ở nhà của lão Cố hả? Anh Yên quen em ấy sao?"

Lão Cố chắc là người ba tồi tệ của bạn nhỏ nhà anh rồi. Lý Yên quen người đứng bếp này: "Vừa nhận về dưỡng thê. Cậu biết em ấy à?"

Người đó thấy thế thì trả lời: "Đương nhiên quen rồi, em từng là một chân nhân viên trong căn tiệm chính của em ấy mà."

Cố Như Sơ ngơ ngẩn không hiểu gì, cũng không biết bọn họ đang nói về mình. Cậu vừa cúi người gắp vài đũa mì trong trạng thái mê man buồn ngủ ngẩng lên đã thấy hai người này trò chuyện. Lý Yên vuốt vuốt tóc cậu nói không có gì, tiếp tục ăn. Cùng với người đứng bếp đó kéo nhau đến một góc tiếp tục câu chuyện ban nãy.

Anh hỏi: "Cậu biết được chuyện gì của em ấy?"

"Chuyện hả? Em không rõ lắm đâu, em chỉ biết cậu nhóc này là con trai bị ghét bỏ của lão Cố thôi."

Lý Yên nhăn mày, đến người ngoài cũng biết. Anh lại nói: "Những cái đó tôi đã điều tra được rồi. Có chuyện nào xảy ra với em ấy thuộc vào loại chỉ nhân viên biết không? Chẳng hạn như... bị đánh?"

"Đương nhiên là có rồi, số lần chắc không kể được hết đâu. Em chỉ làm ở đó nửa năm mà thấy bọn họ đối xử với thằng bé còn thua cả vật nuôi. Có lần... ừm thê tử nhỏ của anh bị Cố bà bà kia chửi như suối đổ, còn nói em ấy chết đi. Nhà bọn họ một nhà 5 người ngồi đủ trên xe đi du lịch chỉ có em ấy ở lại. Lúc đó buồn quá nên em ấy có chạy đến tiệm tìm bọn em để chơi cùng, sau không biết ai đã nói làm cho em ấy bị đánh một trận vì tội chạy lung tung ra ngoài."

Lý Yên mặt lạnh tanh không còn chút nào giống một người bình thường đang nói chuyện. Anh biết đây không phải lần đầu tiên Cố Như Sơ bị đối xử như vậy nhưng mỗi lần nghe anh đều không kiềm chế nổi cảm xúc của mình.

Hoá ra con đường trưởng thành của bạn nhỏ nhà anh lại chông chênh, đau đớn như vậy. Mỗi lần ngã đều không có ai đỡ, tự bản thân đứng lên rồi lại ngã bị thương, liên tục như vậy ra bộ dạng như hiện tại. Có một số chuyện đến giờ Lý Yên mới nhận ra, anh không cao cả như mọi người vẫn thường hay nói đến bởi vì anh chọn ở lại Hoa Kỳ chứ không phải quay về bảo vệ người anh yêu. Nếu yêu một người nhưng lại quyết định đứng từ xa nhìn người đó thì đó chưa phải là một tình yêu cao cả thành toàn đâu. Nó chỉ là tình yêu của kẻ hèn nhát mà thôi.

Người đứng bếp lại nói: "Em nói này anh Yên, nếu anh thật sự dưỡng thê thì hãy dưỡng em ấy to tròn khoẻ mạnh sau đó quay lại bóp cổ hết mấy người kia. Như vậy vẫn là còn tình người quá rồi."

Lý Yên không nói gì chỉ phất phất người về lại bếp còn mình quay lại bàn ăn bên cạnh Cố Như Sơ. Bạn nhỏ của anh đã ăn xong bát mì to của mình, đang ngồi yên cố giữ tỉnh táo chờ anh quay lại chỗ ngồi. Hai mắt mơ màng, người nghiêng ngả, cậu đã rất mệt cho một chuỗi cuộc đời bi thương của mình. Bây giờ là lúc cần để mèo con nghỉ ngơi rồi. Lý Yên ôm lấy Cố Như Sơ từ phía sau, để cậu tựa vào lòng mình ngủ một giấc nghỉ ngơi.

-

Cố Văn đi đi lại lại trong tiệm đứng ngồi không yên, tâm trạng giống như chiếc lò đang nướng bánh trong bếp, đã bắt đầu bật báo động đỏ cảnh báo rồi. Một ngày, kể từ lúc em trai đi học hắn còn chưa kịp dành chút thời gian nào cho cậu thì em trai lại gặp chuyện. Cảm giác vừa về đến nhà nhìn thấy người ba đáng kính của mình ngồi ở đó, hắn liền xác định có điềm xui rủi đến rồi.

Thợ phụ đứng trong bếp nhìn cũng không nhìn nổi nữa mới phải lên tiếng: "A Văn đừng đi qua đi lại nữa, bọn tôi già rồi, nhìn cậu như vậy chóng mặt không làm gì được."

Cố Văn tức giận không làm gì được chỉ tự trách mình vô dụng không bảo vệ em trai thật tốt. Vừa muốn chửi người lại vừa thôi. Hắn đứng ở quầy thu ngân mặt nhăn mày nhó không vui vẻ, mẹ hắn nhìn thấy vậy cũng chỉ biết thở dài.

Chẳng phải nói Lý Yên đã tìm được người rồi sao? Đến giờ vẫn không thấy được Cố Như Sơ tròn méo thế nào khiến tâm tư bọn họ cũng lo lắng không yên. "Hay là con hỏi Lý Yên xem Bối Bối giờ như thế nào rồi?"

"Vẫn thở đều!"

Cố Như Sơ gương mặt vừa tỉnh ngủ không lâu, vừa bước vào cậu đã chạy ngay đến chỗ anh trai mình ôm một cái. Cậu nhớ anh trai quá rồi. Một ngày không gặp lại sợ Cố Văn lo lắng cho mình mà không chịu ăn uống tốt.

[Anh!! Em xin lỗi, em lại làm anh lo lắng rồi] Cố Như Sơ tinh thần vẫn tốt nói chuyện với anh trai mình.

Không biết sao dù biết em trai của anh không trách mọi người về những chuyện đó nhưng vẫn cảm thấy chút xót trong lòng. Nếu như bọn họ đối xử tốt với Cố Như Sơ một chút thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như thế. Cố Như Sơ cũng không trở thành đứa trẻ bị tổn thương tâm lý.

Cố Văn xoa xoa tóc em trai nở nụ cười nói: "Bối Bối làm gì có lỗi chứ. Em có nghe lời ăn uống đầy đủ không?"

Cố Như Sơ gật gật cái đầu nhỏ. Mỗi khi quay về nhà cùng Lý Yên cậu đều không cảm thấy sợ hãi nữa, cảm giác rất thoải mái giống như biết chắc được anh luôn ở phía sau cậu.

Một túi đồ ăn đóng gói xinh đẹp sang trọng được đặt lên bàn thu ngân của cửa tiệm. Ban đầu cũng không nghĩ đến Cố Như Sơ đề nghị muốn mua phần ăn mang về cho mọi người, đều là Lý Yên trưởng thành rồi không nghĩ đến được suy nghĩ của trẻ con. Nếu được tặng thứ gì đó thật ngon cũng sẽ tham lam muốn mang về cho những người nó yêu thương cùng nhau thưởng thức.

Cố Như Sơ cũng là một em bé, ngủ được một giấc ngon thì những chuyện trước kia đều không nhớ nữa.

Lý Yên đứng một bên điềm tĩnh cất lời: "Sơ Sơ mua cho mọi người, có đủ 8 phần không thiếu phần ai, không giống vài người quên mất em ấy."

Cố Văn nghe xong liền cười trừ một cái với anh, không biết vị đại gia đây là đang nói đểu ai, dù sao cũng không phải mình. Nhưng Cố Như Sơ lương thiện như này, còn mua đồ ngon về cho mọi người, những chuyện đau lòng kia như chưa từng có.

Ai biết được chứ. Dù sao cũng phải diễn ra một người bình thường, chỉ có bản thân cậu biết tình trạng của mình. Không xứng trách cứ ai cả. Trách mình không tốt, ông trời cũng không thương.

[Ngon lắm đó!! Anh mau gọi anh hai đến mang về cho bà nội và ba đi, em còn mua cho dì và Lạc Lạc nữa, ai cũng có phần đó]

Cố Văn cau mày không thích. Vì sao còn có những người kia nữa? Gia đình bọn họ không phải chỉ cần như vậy là tốt rồi sao? Còn ba, vì sao phải mua cho ông ấy, ông ấy đâu thiếu tiền? "Em cần gì phải mua cho bọn họ chứ."

Nhưng mà... nếu bị lãng quên trong một gia đình sẽ rất khó chịu. Cảm giác đó không ai hiểu được đâu, khi nhìn người khác có mà bản thân mình lại đang trốn vào một góc lén lút nhìn. Vô cùng khó chịu.

[Mọi người cũng đều là người thân mà... em làm gì sai sao? Mọi người không thích lần sau em sẽ không mua nữa. Em cũng chưa hỏi ý mọi người mà tự nhiên như vậy, đúng là ngốc mà] Cố Như Sơ cười hì hì tự gõ vào đầu mình một cái rồi nhìn anh trai cười.

Ai lại để tâm đến cảm xúc của người khác như thế nào chứ. Chỉ có Cố Như Sơ ngốc nên mới như vậy, ngốc đến mức tự nhận lỗi về phía mình như một thói quen.

"Ai dám không thích? Em trai anh mua cho bọn họ ăn có không thích cũng phải vét sạch!!"

Lý Yên nhìn thấy cuộc gặp mặt này đến đây đã đủ thời lượng rồi, vẫn nên để em bé của anh bớt gặp những người thân này lại một chút tránh bọn họ lại khiến cậu đau lòng. "Được rồi, tôi và em ấy phải đến chỗ khác nữa."

"Khoan đã... Bối Bối, tối nay con có về sớm ăn cơm không?" Gương mặt điềm đạm của mẹ cậu nhìn con trai mình đầy vẻ có lỗi.

Cậu cũng rất muốn nhưng mỗi lần cậu về nhà mọi người đều không vui, còn xảy ra nhiều chuyện khiến mọi người cãi nhau. Ngày hôm qua, dù trong mơ hồ nhưng cậu vẫn nghe được anh trai của mình lời qua tiếng lại với bà nội. Cậu không muốn tình cảm của mọi người bị chia rẻ bởi một đứa như cậu.

Không đáng tí nào.

"Không đâu!! Về làm gì, chẳng phải về rồi cũng bị làm cho khóc lóc thảm thương bỏ đi sao?" Lý Yên đúng là không biết lớn nhỏ cũng không biết phải nể bất cứ ai. Chỉ cần không thích thì chúng sinh bình đẳng, vạn vật như nhau, thích thì giẫm, buồn thì mắng.

Cố Như Sơ kéo kéo ống tay áo người kia rồi lắc đầu. Nói như vậy mẹ cậu sẽ rất buồn, bà ấy không làm gì sai cũng không phải đuổi cậu đi, là tự Cố Như Sơ bỏ đi thì trách ai. Cậu nói tối nay có thể sẽ muộn một chút, hôm nay Lý Yên đã mất hết nửa ngày để đi cùng cậu, bây giờ cả hai phải quay về công ty để anh làm việc. Mẹ cậu nói sẽ làm nhiều món cậu thích, còn mời cả Lý Yên đến cùng ăn.

"Vậy thì không cần, đưa em ấy đến ăn cùng mấy người thôi. Chờ Sơ Sơ ăn xong chúng tôi lại về nhà."

"Sao đến rồi lại còn về, về đâu chứ?" Cố Văn nhìn hai người họ. Em trai vừa đến lại còn muốn đi: "Đây chẳng phải nhà em sao? Em còn muốn đi đâu nữa?"

Làm sao được tính là nhà chứ. Đâu ai mong cậu quay về, một nơi ấm áp như thế Cố Như Sơ lấy cái gì mà xứng để ở. [Em cũng không biết... em đi đâu] Cậu ngẩng đầu nhìn Lý Yên: [Chúng ta sẽ đi đâu sao?]

Anh lại kéo nhẹ khoé miệng xoa tóc em bé của mình: "Về nhà anh, dù sao cũng phải gọi người đến dạy kèm em học mà."

Dạy kèm? Lại còn có chuyện gì nữa? Cố Văn cùng mẹ cậu vô cùng mơ hồ không hiểu gì. Chuyện này cũng chưa từng nghe nói qua, cái chuyện mà Cố Như Sơ sẽ đến nhà anh ở. Bọn họ đương nhiên không đồng ý nhưng lời của họ anh để tâm sao?

Cố Văn tranh chấp nắm lấy tay Cố Như Sơ: "Không được, tuyệt đối không thể nào. Em ấy đâu phải trẻ em vô gia cư, có nhà đương nhiên phải ở nhà rồi."

Lý Yên không nghe lọt tai, anh vẫn nhìn bạn nhỏ của mình mà bạn nhỏ cũng đang nhìn anh tròn xoe đôi mắt: "Em nói đi, muốn quay về hay muốn đến nhà anh?"

Anh đã sẵn sàng liệt kê ra những thứ thu hút Cố Như Sơ chẳng hạn như, nhà anh có rất nhiều bánh, có cả kẹo dâu ngọt, còn có hồ cá rất đẹp, một tủ sách và mỗi ngày đều có đồ ăn ngon muốn ăn bao nhiêu tuỳ thích. Nhất định, phải mang cả thế giới này cho em bé của anh.

Cố Như Sơ suy nghĩ đôi chút, đúng là ở bên cạnh Lý Yên rất thoải mái. Nếu có thể cậu muốn luôn luôn có anh bên cạnh mình. [Lỡ như có gì không ổn em sẽ đến chỗ anh, em hứa đó!!]

Nhưng nếu cậu dọn đi mọi người sẽ không vui.

Lý Yên bất động, trên mặt cũng không lộ ra chút biểu tình gì, anh đưa một tay ôm lấy mặt cậu: "Nếu có chuyện gì thì nói, không cần ôm trong lòng, không được im lặng rồi bỏ đi, càng không thể làm tổn thương bản thân."

Anh biết Cố Như Sơ muốn ở lại là vì người nhà, chờ đến lúc cậu biết nghĩ cho bản thân mình rồi đến chỗ anh cũng không muộn. Chờ lâu vậy rồi, chờ thêm chút cũng chẳng sao. Đối với Cố Như Sơ anh có nhiều sự kiên nhẫn và bao dung hơn bất cứ ai.

Cố Như Sơ nghe lời ngoan ngoãn đồng ý với Lý Yên, cậu nói mỗi ngày sẽ chơi cùng anh, học bài chăm chỉ, đến tối mới về nhà. [Nhưng anh phải đến nhà em ăn cơm. Em muốn ăn cơm cùng anh]

Tiểu yêu tinh. Lý Yên cười thầm trong bụng, địa vị của mình giờ đã khác rồi, phúc lợi được hưởng cũng hơn lúc trước. Nếu để diễn tả lại tâm trạng lúc này chính là muốn quay về quá khứ cười vào mặt Lý Yên lúc trước và nói rằng, anh đã được ôm Cố Như Sơ, được Cố Như Sơ gọi mình là anh còn được ăn cơm cùng mỗi ngày nữa. Tôi có, cậu không có.

Lý Yên đồng ý lập tức, phúc lợi lớn thế này không gật đầu ngay thì còn chờ gì nữa, dù sao anh đến ăn không phải vì mấy người kia mà vì Cố Như Sơ muốn anh đến. Diễn xong một trận anh em tình cảm vui vẻ, hết chuyện rồi Lý Yên nhanh chóng kéo cậu ra khỏi chỗ đó. Lời tạm biệt còn không nói đã vội vã mang người chạy đi.

Dù nhìn có chút cảm thấy không đúng nhưng Cố Văn không biết không đúng chỗ nào. Em trai anh vẫn ngoan ngoãn hiền lành như vậy thôi, có thể do Cố Như Sơ vui vẻ hơn nhiều rồi nên có thể thấy khác đôi chút. Nhìn đến hộp thức ăn ngon lành kia thì hắn không muốn gọi người đến mang đi chút nào. Cũng chỉ có Cố Như Sơ lương thiện tốt bụng dễ bị bắt nạt lại có lòng thương người thôi. Nếu đổi ngược lại là người khác, chỉ hận không thể ghim lại chờ trả thù.

Có những đứa trẻ khi cảm xúc của nó hỗn loạn sẽ chọn cách trút giận ra một cách thô bạo, nhưng cũng có những đứa trẻ cố gắng giấu nhẹm nó xuống đáy lòng để tự mình nhấm nháp. Đó là nằm ở sự khác nhau của mỗi người, không phải ai mắc bệnh cũng có triệu chứng giống nhau cũng như không phải ai rơi vào trầm cảm sẽ biểu lộ bản thân đang có bệnh. Đã từng có nhiều người vẫn đi làm đúng giờ mỗi ngày, có thể cười nói với người này người kia, hoạt động nào cũng có thể tham gia nhưng chỉ cần để họ một mình thì cảm xúc sẽ lập tức bị trì trệ. Ngày hôm sau liền biến thành mảnh ký ức vụn vặt còn sót lại trên thế giới này.

Cố Như Sơ dù sao cũng là một đứa trẻ bị tổn thương, Dương Hữu nói đúng, không có vết thương lòng nào có thể tự lành được. Những vết cắt trên tay cậu vẫn còn đó, mãi mãi vẫn còn đó. Lý Yên nhìn người đang trong vòng tay mình rồi có thể một ngày nào đó biến mất mà sợ hãi bất giác siết chặt bàn tay hơn. Nếu được anh muốn chuyển hết nỗi đau của bạn nhỏ sang mình, thay cậu gánh vác phần còn lại.

"Em bé—" Lý Yên đặt cậu ngồi trên yên xe, tầm mắt ngang nhau thâm tình nói: "Quay về rồi nếu có chuyện gì thì cứ dứt áo ra đi, nhà anh có tiền, cũng không phải không đủ nuôi một đứa nhỏ."

Cố Như Sơ ngẩn người một lúc sau đó cười nhẹ nhàng gật đầu nhỏ. Ông trời sao lại ngủ quên nghiêm trọng đến thế lại để Lý Yên đến bầu bạn với cậu. Người tốt như thế này đáng lẽ phải thuộc về một đứa trẻ ngoan khác. Toàn bộ may mắn đều đã đổi lấy một người như anh.

———

Họ Dương bác sĩ: [Đằng đó vẫn ổn chứ? Em ấy có biểu hiện gì lạ không?]

Bạn đã gửi thành công một ảnh.

Họ Dương bác sĩ: [D*m cậu!!! Tôi hỏi cậu chỉ cần nhắn có + kèm dẫn chứng hoặc không rồi im lặng. Cậu gửi ảnh như thế này làm gì? Ai mà không có người yêu để ngủ trong lòng chứ!! Muốn kiếm chuyện phải không?]

Bạn: [Ừ]

Họ Dương bác sĩ: [Được lắm. Lần sau điều trị bệnh tôi sẽ nói xấu cậu với em ấy]

Bạn: [Ừ]

Bạn: [Em ấy không thèm tin]

[......]

Họ Dương bác sĩ: ĐỜ PHẮC TÊN LÝ YÊN!!!!!!! CẬU CHỜ ĐÓ