Nước Mắt Dưới Cơn Mưa Tình Yêu Và Thù Hận

Chương 39: 39




Sau khi vừa tách khỏi năm mươi tù nhân, Du Mộc và cô gái kia liền đi sâu vào trong một lối nhỏ nhất.
Năm mươi người đó, Du Mộc chỉ có thể giúp đỡ họ tới đó.

Còn lại họ sẽ tự lo cho bản thân.

Những người đó đều là ông trùm lớn nhỏ trong giới hắc đạo, đương nhiên sẽ tự biết tìm cách thoát thân và bảo vệ bản thân mình.
Nếu như bọn họ có bản lĩnh thoát được khỏi vụ này thì cano Du Mộc nhờ Hoắc Cẩn Kình đem đến sẽ để cho bọn họ dùng.
Từ khi vào lối đi nhỏ nhất, Du Mộc càng đi ngoằn ngoèo nhiều đường lối hơn, thậm chí chia ra tận gần chục đường khác nhau nhưng lại không gặp lại một trong số năm mươi tù nhân cô vừa cứu.

Mê cung này có vẻ đặc biệt "rộng lớn".
Du Mộc mặc dù trên đường đi không còn gặp trở ngại hay bất cứ nguy hiểm nào nữa, nhưng cô cả người đều cảm thấy mệt mỏi bởi vì trước lúc cứu người cô đã tốn quá nhiều sức vào việc tìm ra bọn họ và đối mặt với nguy hiểm.

Du Mộc từ nãy tới giờ luôn để ý cô gái đi cùng cô không hề rẽ vào lối nào mà chỉ đi theo sau Du Mộc.

Du Mộc cũng không cảm thấy khó chịu nhưng điều đó khiến cô nghi ngờ.
Du Mộc đi thêm một đoạn, cuối cùng cô cũng quyết định dừng lại hỏi.

Cô nhìn vào cô gái trước mặt, cô gái thấy Du Mộc nhìn mình chằm chằm liền khẽ mỉm cười: " Có chuyện gì thế? ".

Du Mộc hơi nhíu mày, cô nghiêm túc nói: " Cậu đang muốn đi đường này hay đang muốn đi với tôi ".
Người phụ nữ kia im lặng một lát, cô trầm ngâm suy nghĩ không có một dấu hiệu nào là khó chịu, vài giây sau cô gái liền mỉm cười trả lời Du Mộc:
" Vốn dĩ tôi cũng không có nơi nào để đi, cũng chẳng có người thân.

Nếu cậu thả tôi ra mà không hỏi ý kiến thì cậu phải chịu trách nhiệm chứ nhỉ? "
Du Mộc ngớ người một lát, cô nhíu chặt mày, đáy mắt lóe lên tia tức giận, Du Mộc cực kỳ không hài lòng, cô đã có lòng tốt cứu cô ta ra, vậy mà cô ta còn nói Du Mộc không chịu hỏi ý kiến…
Du Mộc im lặng giây lát, cô từ từ thả lỏng cơ mặt.

Du Mộc thở phào một tiếng, đúng là cô gái đó nói cũng đúng.

Cô ta không hề yêu cầu cô phải cứu và cũng không cầu xin cô cứu.

Du Mộc đang yên đang lành tự nhiên đi thả người ta ra nên giờ bị bắt phải chịu trách nhiệm cũng là chuyện bình thường.
Du Mộc bất giác đưa tay lên đầu, cô day day hai bên thái dương rồi thở hắt hơi: " Được rồi! Cứ vậy đi ".
Thật ra Du Mộc đồng ý chịu trách nhiệm với cô gái đó một phần là do câu nói vừa rồi của cô gái.

Cô ấy không còn nơi để đi, cũng không còn người thân.

Nghe như vậy, Du Mộc bất giác nhớ tới bản thân mình cũng có hoàn cảnh giống với cô gái ấy, đó chính là lý do Du Mộc đồng ý chịu trách nhiệm.
Cô gái không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười gật đầu.

Hai người tiếp tục đi thêm vài lối nhỏ nữa, đến đường cuối cùng là đường cụt.

Không! Đây không phải là đường cụt? Trước mặt Du Mộc lại là một cầu thang đi lên, cầu thang này thẳng tắp chỉ dài khoảng năm mươi bậc.

Phía trên có một cánh cửa giống một bức tường phẳng lì, nhìn kỹ thì mới nhận ra được đó là một cánh cửa làm bằng tường đá vôi.

Du Mộc và cô gái bốn mắt nhìn nhau, mặc dù không nói gì nhưng dường như hai người họ đều hiểu ý nhau.

Chỉ còn cách đi lên đường đó rồi tìm cách mở cửa.
Không biết sẽ có những nguy hiểm gì sau cánh cửa nên Du Mộc liền chuẩn bị sẵn vũ khí trên tay.


Thấy cô gái tay không Du Mộc liền hỏi: "Cậu có biết dùng súng không?" Cô gái không nói gì chỉ khẽ gật đầu.

Du Mộc liền đưa khẩu súng của mình cho cô gái, hai người loay hoay ba phút mới mở được cửa ra.
Cánh cửa đá bí ẩn này giống như một cánh cửa từ, hình như nó có cảm ứng.

Du Mộc và cô gái vừa đi qua, cánh cửa liền tự động đóng lại.

Dù gì bọn họ cũng không có ý định quay vào trong, cánh cửa đóng lại thì mặt bên ngoài rõ ràng đó là một bức tường phẳng lì, không có một dấu hiệu gì cho thấy có một cánh cửa bí mật ở đó.

Đúng là một lối đi bí mật khá tốt.
Vừa quay ra ngoài, khung cảnh trước mắt hai cô gái phải nói là như lễ hội âm nhạc.

Đủ thể loại âm thanh chết chóc vang lên, một khung cảnh u ám sặc mùi thuốc súng hiện lên trước mặt Du Mộc và cô gái.

Mùi máu tanh nồng nặc lên cực kỳ khó ngửi.

Đúng như những gì tên chỉ huy nói lúc ở dưới hang động, trên này ai đó đã thả những tên tù nhân ra.
Nhà tù Maze là một trong những nhà tù có an ninh cao nhất thế giới, độ rộng lớn của nó gần như cũng xếp trong những nhà tù lớn nhất thế giới.

Số tù nhân hiện tại ở nơi này không phải là cực kỳ nhiều nhưng cũng được coi là "đông như kiến."
Báo cáo cho biết, chín trăm tù nhân đã thoát ra khỏi buồng giam, có một trăm tên bị bắt lại, bốn trăm tên bị giế.t chết tại chỗ.


Còn lại vẫn đang chạy trốn và đánh nhau với các canh gác, đội bảo vệ ở khắp nơi trong nhà tù Maze.
Có tên thì dùng súng bắn tỉa, có tên thì dùng súng loại thường, tên dùng dao, gậy, kiếm… rất nhiều loại vũ khí ở trong tay tù nhân và những tên canh gác.

Có nhiều tên thì dùng tích điện để làm điện giật người.
Nhà tù Maze máu nhuộm khắp nơi, người chết nằm rải rác như hội, có những tên thì bị thương nặng tới mức chỉ bất lực chờ chết.

Cảnh tượng đúng là cực kỳ "đẹp" mắt.
Nếu Lục Doãn Cung tới đây thì chắc chắn hắn sẽ cực kỳ chiêm ngưỡng cảnh tượng hoa diễm này, thích thú cũng bởi vì cảnh tượng này chính là "máu chảy thành sông", một sở thích điên cuồng của hắn chính là thấy cảnh tàn sát nhau như này.

Chỉ tiếc ở đây không có người cầu xin, nếu có thì đúng là combo sở thích của hắn.

Du Mộc và cô gái không hề có biểu cảm nào là ngạc nhiên hay run rẩy sợ hãi.

Không khí cực kỳ náo nhiệt, Du Mộc đưa cây tre lên miệng, cô gái cũng giơ súng lên tạo tư thế phòng thủ.
Du Mộc cũng nhanh chóng nhận ra rõ ràng nhà tù này có vấn đề, bọn họ là tù nhân, lý do bị giam giữ ở đây cũng là vì giết người, buôn bán ma túy hay là những thứ có liên quan tới chống đối chính phủ, pháp luật.
Nhưng những tên canh gác ở đây lại liên tục ra tay bắn chết những tên tù nhân có ý định chạy trốn, đính chính lại thì không phải do nhà tù có vấn đề, mà do vấn đề nằm ở tên đứng sau tất cả mọi chuyện.
~Nhạc Tử~.