Sau khi người đàn ông ngồi xuống, bọn họ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, đột nhiên không biết nói gì. Cảm giác lúng túng trộn lẫn với mùi hương của gia vị lẩu, hô hấp hai người cũng trở nên rối loạn.
Giang Miểu đứng ngồi không yên, hai tay để dưới bàn xoắn vào nhau, không biết nên nhìn đi đâu.
Cô vốn là người ít nói, ai ngờ đối phương cũng là trực nam (*) khó hiểu. Không khí kỳ quái khiến người ta muốn chui xuống đất.
(*) Trực nam: chỉ những chàng trai có tính cách ngay thẳng, không khua môi, múa mép, có tinh thần trách nhiệm.
Giang Miểu cong môi, dịu dàng hỏi: “Có phải tôi đến muộn không?”
Cứ mãi như vậy, không biết lúng túng bao lâu. Có lẽ người phục vụ cũng nhìn không nổi nữa, vẻ mặt tươi cười bước đến: “Xin chào, không biết quý khách đã muốn gọi món chưa?”
Người đàn ông mặt lạnh băng thả lỏng vai như trút được gánh nặng, anh gật đầu nói “Được rồi”, sau đó ga lăng đưa menu cho Giang Miểu: “Tôi không biết cô thích ăn món gì, cho nên cô gọi trước đi.”
Giang Miểu rũ mắt cười, cô còn chưa hỏi xong mà anh đã vội vàng trả lời cô, giống như một người máy không có cảm xúc vậy.
Cô ngước mắt lén nhìn anh, thấy mặt anh lộ ra vẻ mất tự nhiên. Kỷ Viêm khẽ ho khan hai tiếng, che giấu sự lúng túng: “Tôi không kén ăn đâu. Ăn gì cũng được.”
Bầu không khí căng thẳng đã dịu đi không ít, hai người cũng không cảm thấy xấu hổ nữa.
Nồi lẩu được bưng lên trước, sau đó là các món ăn. Nước lẩu đầy ớt cay bốc lên mùi thơm phức, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô ẩn hiện trong làn khói càng thêm thanh tú động lòng người.
Phần thịt bò ướp ớt cho vào nồi đã vừa vặn chín tới, cô cẩn thận dùng muỗng vớt ra, nhưng thứ vớt được lại toàn là ớt chứ chẳng thấy thịt bò đâu. Cứ như vậy vài lần, Giang Miểu mất bình tĩnh đến mức trên trán toàn mồ hôi.
Ngay lúc này, Kỷ Viêm im lặng cả buổi tốt bụng vươn tay ra. Anh cầm đôi đũa sạch, đưa đũa xuống giống như xác nhận địa điểm của con mồi, gắp một lần là trúng phóc.
Thịt bò tái được bỏ vào trong chén của cô, ngay sau đó người đàn ông nhẹ giọng nói: “Tôi tên là Kỷ Viêm.”
Chiếc đũa trong tay Giang Miểu ngừng lại, cô ngẩng đầu mỉm cười: “Giang Miểu.”
Giọng anh trầm thấp, câu chữ rõ ràng, vẻ mặt nghiêm túc như đang báo cáo công việc: “Tôi là lính cứu hỏa tại ngũ, sau khi tốt nghiệp đại học thì nhập ngũ. Năm nay là năm thứ 10, đến nay vẫn chưa có ý định xuất ngũ. Nếu không có chuyện gì, tôi sẽ làm công việc này cho đến khi không làm được nữa mới thôi.”
Cô mở to mắt hơi kinh ngạc. Thứ nhất, cô không nghĩ người sính ngoại như Mạt Lỵ lại giới thiệu một quân nhân cho cô. Thứ hai, anh giống với ông ngoại cô, đều là lính cứu hỏa.
Cô còn nhớ, lúc ông ngoại còn sống, ông thường kể cô nghe nhiều chuyện về chữa cháy và cứu nạn khi ông còn tham gia quân ngũ, ông kể sống động như thật. Cô nghe xong mà lòng tràn đầy khát khao, từ nhỏ đã có thiện cảm với giải phóng quân.
Mọi người đều biết, lính cứu hỏa ngoại trừ chuyện trên trời không lo được, thì mọi việc dưới đất liền, từ việc lớn như cứu trợ động đất, đến việc nhỏ như mèo bị mắc trên cây, tất cả đều nhờ một tay bọn họ. Dường như các lính cứu hỏa có mười tám ban võ nghệ (*), dùng hết tất cả khả năng để bảo vệ cuộc sống mọi người bình an.
(*) Mười tám ban võ nghệ: là thuật ngữ dùng để chỉ 18 môn loại binh khí cơ bản trong hệ thống chương trình của các môn phái võ thuật Trung Hoa cũng như một số môn phái võ cổ truyền Việt Nam.
1- Côn (roi)
2 – Kiếm
3- Đao
…..
Ánh mắt Giang Miểu dịu dàng nhìn anh: “Bình thường anh vất vả lắm đúng không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến đầu óc Kỷ Viêm hơi ngừng hoạt động.
“Cũng bình thường thôi, tôi quen rồi.”
Cô cong môi cười, sau đó gắp một miếng thịt bò trong chén bỏ vào miệng chậm rãi nhai nuốt. Vị cay mãnh liệt kích thích vị giác, cô vội uống một ly nước lớn, vì ăn cay nên cái miệng nhỏ nhắn đỏ rực.
Cô lau khóe miệng, ngồi ngay ngắn, nhìn thẳng vào mắt anh nói: “Tôi là giáo viên ngữ văn tiểu học, vừa mới tốt nghiệp không lâu, hiện đang trong giai đoạn thực tập.”
Kỷ Viêm cầm bình nước, rót cho cô ly nước đầy rồi thuận miệng hỏi: “Mấy đứa trẻ có dễ dạy không?”
“Không dễ đâu.”
Cô lắc đầu, vẻ mặt hơi đau khổ: “Trẻ con bây giờ khá nghịch ngợm.”
Khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông cuối cùng cũng có vẻ như đang cười: “Vậy cô ăn nhiều thịt bò một chút, bổ sung thể lực.”
“Sao cơ?”
Giang Miểu hơi khó hiểu: “Tôi đâu có đánh người.”
Kỷ Viêm nhìn cô gái nhỏ có đôi mắt trong veo đang nhìn chằm chằm mình, anh nhếch khóe môi, gắp cho cô một đũa thịt bò, nhàn nhạt nói: “Cô ăn đi.”
Cô nhẹ nhàng đáp lại. Lúc cúi đầu ăn, tầm mắt nhẹ lướt qua bàn tay anh. Ngón tay to dài, lòng bàn tay có nhiều vết chai, có cảm giác to bằng hai bàn tay cô cộng lại.
Tiếp đó cô rời tầm mắt liếc qua cánh tay cường tráng của anh. Tay áo bị kéo đến khuỷu tay, vừa vặn có thể nhìn thấy vết sẹo hẹp dài và dữ tợn, tựa như con rết tối màu đang lượn lờ trên đó.
Ánh mắt cô dừng lại, ngây người nhìn một lúc. Người đàn ông nhìn theo tầm mắt cô, cũng không che giấu mà chỉ bình tĩnh hỏi cô: “Cô tò mò về cái này hả?”
Giang Miểu gật đầu, thành thật trả lời: “Nhìn rất đáng sợ.”
Người đàn ông tiếp tục gắp thịt bò cho cô, nói qua loa: “Năm ngoái tôi đi công trường cứu viện bị dây thép cắt trúng, cũng chẳng phải việc gì lớn.”
Cô gái nhỏ xúc động. Nhìn vết sẹo này, não cô liền nghĩ đến cảnh tượng máu tươi tràn ra khiến người ta kinh sợ, cô nhẹ giọng hỏi: “Hẳn là rất đau đúng không?”
Kỷ Viêm nhìn cô, con ngươi sâu thẳm có thể nhìn thấu lòng người: “Đàn ông không sợ đau.”
Cô mím môi cười, cảm thấy câu trả lời này rất giống với thiếu niên đầy nhiệt huyết vừa nhập ngũ. Giọng điệu kiên định giống như đang hô khẩu hiệu vậy.
Cô nhìn thịt bò cay xếp thành núi nhỏ trong chén mình, suy nghĩ một lát rồi gắp hai miếng bỏ vào cái chén rỗng của anh: “Anh cũng ăn đi, bồi bổ cơ thể.”
Người đàn ông bị chọc cho buồn cười, vẻ mặt vẫn như vậy, nhưng ánh mắt đã dịu đi rất nhiều. Anh cầm đũa lên định gắp miếng thịt nóng nổi, trước bàn bỗng nhiên xuất hiện một người phụ nữ mặc đồ màu đỏ.
Giang Miểu cũng nhận thấy, cô đưa mắt nhìn qua. Người đó mặc một chiếc đầm đỏ xẻ ngực sâu, tóc xoăn dài đến eo. Cô ấy đang cà cà chiếc túi xách, miệng hơi mở, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, sau vài giây, cô ấy cũng mở miệng: “Xin hỏi… Anh là Kỷ Viêm đúng không?”
“Là tôi, cô là…”
Người phụ nữ kẻ mắt hơi đậm, lông mi cong đến mức sắp chọc vào mí mắt, cô ấy nở nụ cười rạng rỡ: “Tôi là Giang Miểu, em họ của Giang Mục.”
Cô ấy nói tiếp: “Xin lỗi tôi đến muộn, bên ngoài mưa to quá lại còn bị kẹt xe nữa.”
Người đàn ông sửng sốt, phản xạ có điều kiện nhìn Giang Miểu, anh vội đặt đôi đũa trong tay xuống. Ánh mắt anh dò xét, lúc híp mắt nhìn sẽ khiến cho người khác có một loại áp lực, anh hỏi Giang Miểu: “Cô có biết Giang Mục không?”
Giang Miểu rất tự nhiên lắc đầu: “Không biết, người đó là ai vậy?”
Kỷ Viêm nhất thời không nói gì, huyệt thái dương căng đau. Anh cảm thấy không thoải mái khi giải quyết những chuyện liên quan đến phụ nữ, suy nghĩ nửa ngày anh mới thốt ra mấy chữ: “Vậy hôm nay ai giới thiệu cô tới?”
Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhẹ giọng trả lời: “Là Mạt Lỵ”
Sắc mặt của đội trưởng Kỷ cứng đờ. Mạt Lỵ là ai?
Hiểu rồi.
Anh cuối cùng cũng hiểu, hóa ra cô gái nhỏ này đã nhận nhầm người.