Khi Kỷ Viêm đuổi theo ra ngoài, Giang Miểu đã sắp đi đến cửa lớn của nhà hàng.
Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, tuyết trắng rơi xuống từng mảng từng mảng bên lề đường khiến mặt đất trở nên trơn trượt.
Cô đi rất vội, mũ và khăn choàng đều bỏ lại trong phòng. Từ trong căn phòng ấm áp mà nhoáng cái đã đi ra ngoài trời ngập tuyết, cô bị đông lạnh đến mức run cầm cập.
Vốn là muốn chạy chầm chậm đi tìm chiếc xe đỗ ở con phố đối diện, nhưng khi chân vừa bước cái “phịch” vào trong tuyết thì đã bị người đàn ông đuổi theo phía sau níu tay lại.
Độ ấm quen thuộc từ cánh tay lan tràn đến lồng ngực, trái tim của cô đập loạn đến mức bất thường, miệng nhỏ thở dốc, trấn tĩnh vài giây mới khẽ xoay người, treo trên miệng một nụ cười thuần khiết vô hại: “Chú Kỷ, có việc gì sao?”
Kỷ Viêm chỉ nhìn cô mà yên lặng không đáp. Nói thật lòng, vừa nãy đầu óc anh nóng lên nên mới lập tức đuổi theo, vốn là muốn giải thích rõ ràng với cô chuyện hôm nay. Bà cụ đội gió đội tuyết sắp xếp bữa cơm này, cho dù trong lòng cực kỳ không muốn nhưng về tình về lý thì anh cũng nên có mặt. Mấy cuộc xem mắt như thế này, anh đã trải qua không ít, lần này cũng không ngoại lệ.
Lời nói rõ ràng đã đến bên miệng, nhưng lúc nhìn thấy nỗi oán hận không che giấu được trong đôi mắt trong veo của cô, anh mới chợt nhớ ra mình đã không còn tư cách để giải thích với cô nữa rồi.
Ánh mắt Kỷ Viêm xuyên qua người cô đến chiếc xe đỗ đối diện, nhẹ giọng nói: “Tuyết lớn đường trơn, để anh đưa em về.”
Gương mặt Giang Miểu lạnh tanh, gằn giọng: “Không cần phải thế.”
Cô nhìn ánh mắt của anh, nghiêm túc chất vấn: “Chú Kỷ, xin hỏi bây giờ chú đang dùng thân phận gì để quan tâm tôi vậy?”
Cô hừ một tiếng, nở nụ cười: “Cảnh sát nhân dân hả?”
Kỷ Viêm sửng sốt, lạnh nhạt đáp lại: “Chỉ bằng quan hệ của anh với đội trưởng Ngô, anh vẫn còn tư cách chăm sóc em.”
Giang Miểu đẩy tay anh ra, đáy mắt toàn là mây mù. Cô dường như thấy được bản thân đang ở một thế giới khác, chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này. Cô gằn từng chữ: “Một lý do được dùng từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, chính anh không phiền, nhưng tôi lại cảm thấy nực cười.”
“Kỷ Viêm, tuy tôi tuổi còn nhỏ, nhưng thế không có nghĩa là tôi mềm yếu đến mức không chịu nổi một lần vấp ngã. Tôi sẽ không trách anh không chịu trách nhiệm và thay đổi thất thường, cũng sẽ không vì anh mà nghi ngờ bản thân mình, bởi vì tôi cho rằng bản thân không thẹn với đoạn tình cảm này. Cho nên, mong anh sau này hãy cố gắng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi không muốn gặp anh.”
Một câu nói dài với từng chữ cháy lòng như thế hiển nhiên đã dùng toàn bộ sức lực của cô. Cô nói đến hào phóng mạnh mẽ, nhưng đôi má lại ửng hồng, hơi thở gấp gáp, sự sợ hãi trong lòng lại vô thức lộ ra.
Đã lâu không gặp, Giang Miểu gầy đi không ít. Cái cằm vốn mũm mĩm lại nhọn đi, đường nét khuôn mặt lại càng thêm tinh tế.
Tuyết rơi lớn, trên đỉnh đầu cô có vài bông tuyết lơ lửng rơi xuống, đôi môi cô đỏ mọng, cái lưỡi hồng hồng như ẩn như hiện. Người đàn ông nhìn đến mất hồn, trong lúc hoảng hốt lại nhớ đến lúc hai người hôn môi, xúc cảm ấy mềm mại ẩm ướt đến mê hoặc.
Cổ họng anh khô cằn, ánh mắt nhìn cô gái nhỏ lại thêm âm trầm.
Giang Miểu rũ mắt, không dám nhìn thẳng vào gương mặt anh, chỉ là khi bị ánh mắt này nhìn chăm chú, cô lại cảm thấy cả người đều khó chịu.
Thấy anh im lặng không nói gì, cô cũng không muốn ở lâu thêm một giây nào nữa. Ngay lúc Giang Miểu định xoay người chạy trốn thì người đàn ông đã lên tiếng trước: “Chờ anh một chút.”
Nói xong anh lập tức quay người đi đến chiếc xe lớn cách đó không xa, lúc quay lại thì cầm thêm một chiếc khăn choàng cổ kiểu nam trong tay. Kiểu dáng không tính là mới mẻ thời thượng, nhưng được cái lại ấm áp thực dụng.
Sau đó, dưới ánh mắt khác lạ của Giang Miểu, anh tự nhiên quàng khăn quanh cổ cô. Chiếc khăn rất lớn, hoàn toàn che khuất gương mặt nhỏ nhắn của cô, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn: “Sau này mặc ấm một chút, đừng để sinh bệnh.”
Giọng của Kỷ Viêm rất ấm áp, thật sự có phần giống như một người lớn hiền lành: “Em đã gọi tôi một tiếng chú, vậy tôi có trách nhiệm phải chăm sóc em.”
Trên sợi vải xù xì vẫn còn lưu lại mùi hương xà phòng vị chanh và mùi khói thuốc nhàn nhạt trên người anh. Cô nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng khi anh cúi đầu hút thuốc và đường quai hàm gọn ghẽ của anh.
Cô đứng sững tại chỗ, ngơ ngác một hồi. Một chút khí thế kiêu ngạo vờ vịt khi nãy đã bị anh dùng vài ba động tác đánh tan. Giang Miểu hồi hồn lại, hung hăng trừng anh một cái, sau đó xoay người chạy trối chết.
Nửa tiếng sau, cô trưng khuôn mặt thất thần ngồi co ro trên sô pha, mắt nhìn chằm chằm chiếc khăn choàng trên bàn trà, hối hận mình đã sơ ý mang “viên đạn bọc đường” của kẻ địch về nhà.
Ngay lúc cô đang trăn trở nên xử lý thứ nguy hiểm này thế nào thì Mạt Lỵ gọi đến.
Ở đầu dây bên kia, Mạt Lỵ hào hứng giới thiệu người đàn ông chất lượng cao thứ N cho cô, máy móc dò hỏi có muốn gặp mặt làm quen hay không. Vốn dĩ cô ấy cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, ai ngờ Giang Miểu trầm tư một lát rồi nhẹ giọng nói: “Được.”
Mặc Lỵ ngơ ngẩn trong chốc lát: “Cậu chắc chứ?”
“Ừm.”
Cô đưa ra quyết định trong thời gian rất ngắn, ánh mắt vô cùng kiên định: “Cậu đã từng nói, cách tốt nhất để quên đi một người là một tình yêu mới và thời gian đúng không? Thời gian rất mờ mịt, tình yêu mới chính là lựa chọn tốt nhất.”
Mạt Lỵ vui vẻ cười: “Ôi chao, thỏ trắng nhỏ học thành tài, bỗng lại thành một chú sói xám rồi này.”
Cúp điện thoại xong, Giang Miểu đứng dậy gấp khăn choàng lại, giấu nó vào trong một góc kín.
Trong lòng cô vẫn nghẹn một cục tức, càng nghĩ lại càng giận. Anh đã nhanh chóng đi hẹn hò xem mắt, vậy thì vì sao cô phải ngây ngốc đứng im một chỗ mà lưu luyến cơ chứ?
Không phải là đi xem mắt thôi sao? Cô cũng đi.
Một khoảng thời gian sau đó, Giang Miểu tính cách mềm yếu hay thẹn thùng cứ như đã đả thông hai mạch Nhâm Đốc, cứ hẽ là đàn ông mà Mạt Lỵ giới thiệu thì cô sẽ không từ chối ai.
Thời gian sau giờ học được sắp xếp kín mít, mỗi ngày một người, vóc người giống nhau, quần áo cũng tựa nhau, xem mãi cuối cùng cô lại cảm thấy tất cả đều y như nhau. Mạt Lỵ đã sắp quét sạch quan hệ của mình, nhưng Giang Miểu không hề có cảm xúc với ai.
Tiễn anh chàng mới rời đi, Mạt Lỵ bất đắc dĩ than thở: “Cô Giang à, tìm bạn trai chứ không phải tuyển nam sủng trong hậu cung đâu, cậu không thể dựa theo hình mẫu ông chú lính cứu hỏa kia mà tìm được. Tớ khuyên cậu nên trực tiếp đến thẳng doanh trại bộ đội mà chọn, bên cạnh tớ đều là con nhà giàu du học về cả, đều là loại ngâm mình trong club cả, nào có sự mạnh mẽ mà cậu muốn đâu.”
Giang Miểu bị nói đỏ cả mặt, vô cùng tủi thân: “Tớ đã cố gắng rồi.”
Cô đã cố gắng tán gẫu với họ về vài đề tài mà mình không cảm thấy hứng thú, cố gắng nghe bọn họ tâng bốc bản thân đến tận trời, cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn rút lui.
Nhưng cái gọi là cảm giác vốn rất kỳ diệu, cô không thể nói rõ mình thích cái gì, nhưng có thể hiểu được bản thân không thích điều gì. Những tên đàn ông phù phiếm thích hư vinh lại tự cao tự đại này, cô thật sự không khơi được chút hứng thú nào để tiến thêm bước nữa.
Hơn nữa, trước đó đã có một khúc nhạc đệm. Ngày hôm ấy cô nói móc Kỷ Viêm ở bữa xem mắt, mấy ngày sau bà ngoại đã gọi điện trách móc cô. Bà nói chị họ rất hài lòng với Kỷ Viêm, nếu không có Giang Miểu giở thói trẻ con ra quậy phá, hai người trai tài gái sắc nói không chừng đã thành đôi.
Nhưng mà cuối cùng kết quả lại là Kỷ Viêm lấy công việc làm cớ, lạnh nhạt từ chối yêu cầu hẹn hò với chị họ vài lần. Chị họ mất mặt không chịu nổi, khóc sướt mướt gọi điện thoại cho bà ngoại, đẩy hết trách nhiệm lên đầu Giang Miểu.
Giang Miểu bị bà ngoại mắng cho một trận, chầm chậm nhẹ giọng xin lỗi, tâm tình không có cách nào giải tỏa.
Cúp điện thoại xong, cô lập tức xóa sạch hết tất cả tin nhắn Wechat và lịch sử cuộc gọi của người đàn ông kia.
Mắt không thấy tâm không phiền, tốt nhất là sau này đừng bao giờ thấy nữa.
Lúc ở bên nhau thì luôn chọc cô khóc, chia tay xong lại khiến cô thành kẻ chịu tội, thật là âm hồn không tan…