Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng

Chương 3




 
Ngày hôm sau Thời Gia Hoan tự lái xe đưa Thời Hạ đến trường.
 
Lúc Thời Hạ tới trường thì tiết tự học buổi sáng cũng vừa bắt đầu, Thời Hạ tới trước văn phòng tìm giáo viên chủ nhiệm mới của mình, sau đó nhờ chủ nhiệm dẫn đến lớp Sáu.
 
Giáo viên chủ nhiệm họ Lưu, là thanh niên trẻ tuổi vừa tốt nghiệp đại học chưa được hai năm.
 
Các lớp ở Nhất Trung được chia thành ba bảy loại, tốt nhất là hai lớp chuyên lớp Một và lớp Hai.
 
Nếu bị xếp vào lớp chuyên, tất nhiên chính là ý tứ trên mặt chữ, học sinh nào học tốt nhất toàn khối đều tập trung vào hai lớp này, giáo viên giảng dạy tốt nhất toàn trường cũng phục vụ giảng dạy cho hai lớp này.
 
Số học sinh còn lại tất nhiên sẽ không hoàn toàn phân chia công bằng như hai lớp kia, nếu lớp nào có giáo viên chủ nhiệm lớn tuổi có kinh nghiệm giảng dạy phong phú, liệu có phụ huynh nào không muốn con mình được xếp vào lớp giáo viên đó không?
 
Nếu giáo viên tài cao học rộng có kinh nghiệm giảng dạy, tất nhiên người đó sẽ có nhiều quyền lợi lựa chọn hơn, vì thế từ hai yếu tố trên, lớp bình thường sẽ xuất hiện chênh lệch với lớp chuyên.
 
Mà thầy Tiểu Lưu này đã tốt nghiệp đại học hai năm rồi mà gì cũng không có, tất nhiên sẽ phải dìu dắt nơi tụ tập nhiều học sinh dở nhất như lớp Sáu.
 
Thời Hạ đi phía sau thầy Lưu vào lớp Sáu.
 
Thời gian này vừa lúc là tiết tự học buổi sáng, mọi người đang uể oải đọc bài, khai giảng ngày thứ hai sẽ tiến hành kỳ thi kiểm tra chất lượng để xem xem mọi người có ôn tập đàng hoàng lúc nghỉ hè không, thuận tiện làm rõ thành tích sau khi phân lớp.
 
Mọi người bung xõa sau một kỳ nghỉ hè, đang bung xõa quá trớn đột nhiên phải quay về học tập, mặc dù có kỳ thi ép buộc đốc thúc, nhưng trong lúc nhất thời vẫn không có cách nào hoàn toàn chuyên chú, cho nên có vài người còn ngủ gà ngủ gật trong lớp.

 
Thầy Tiểu Lưu giới thiệu sơ lược về Thời Hạ.
 
Cái lớp này mới phân lại vào ngày hôm qua, đi được mười mấy người, vào được mười mấy người, nhưng phần lớn học sinh vẫn thuộc lớp này.
 
Nếu là Thời Hạ của trước kia bị giáo viên đơn độc giới thiệu, cô nhất định sẽ cúi đầu mặt đỏ tai hồng, nhưng Thời Hạ của hiện tại …… Mặt không có biểu cảm gì cả.
 
Có thể nói là da mặt cực kỳ dày.
 
“Thời Hạ, Thời Hạ” có người kích động vẫy tay với cô.
 
Thời Hạ nhìn qua đó, đã nhiều năm như vậy rồi, gương mặt của các bạn học đã sớm nhớ không rõ, nhưng cô lại nhớ người này là ai, đây chính là bạn bè và khuê mật (*) tốt nhất của cô, Mạc Mạt.
 
(*) Khuê mật là bạn cực kỳ thân thiết.
 
Trước kia Mạc Mạt và Thời Hạ cùng học chung lớp 10, hai người ngồi cùng bàn với nhau được một năm, tuy con người Thời Hạ tính tình ôn hòa, đối xử với ai cũng rất nice, nhưng cũng không phải là người dễ thổ lộ tình cảm, tình bạn giữa cô và Mạc Mạt hẳn được thành lập do mỗi ngày tiếp xúc tầm mười mấy tiếng!
 
Thời Hạ cong cong khóe môi với cô, khuê mật mà…
 
“Thời Hạ, em ngồi ở đó đi.” Giáo viên chủ nhiệm chỉ vào một vị trí ở hàng thứ hai đếm ngược từ dưới lên.
 
Thời Hạ nhìn qua đó, chỗ đó là chỗ ngồi sát vách tường ở hàng thứ hai đếm ngược từ dưới lên.
 
Thời Hạ rất gầy mà cũng rất cao, cô cao khoảng 1m68, cho dù ngồi ở phía sau cũng không thành vấn đề.
 
Thời Hạ ôm sách vở đi đến vị trí, thuận tiện im hơi lặng tiếng quét một vòng khắp nơi, không hề nhìn thấy gương mặt cô vừa muốn trông thấy lại vừa không muốn trông thấy kia.
 
Thời Hạ ngồi xuống vị trí của mình, bạn ngồi cùng bàn mới tỏ vẻ thân thiện cười cười với cô.
 
Thời Hạ nhìn cô ấy thêm mấy lần, dựa vào chút ký mơ hồ ức còn sót lại của mình, hình như người bạn mới này hẳn không cùng lớp cũ với cô, cô hẳn không quen biết cô ấy.
 
Bạn ngồi cùng bàn mới tên Lý Hoàn, là học sinh ban đầu của lớp Sáu.
 
Hai người đơn giản nói vài câu xong ai nấy bắt đầu tự đọc sách, giáo viên chủ nhiệm không hề rời đi, anh ta đi qua đi lại trong phòng học mấy lần để gõ tỉnh mấy học sinh đang ngủ gà ngủ gật, còn bắt được mấy người đi trễ.
 
Thời Hạ xem sơ sách Ngữ văn rồi lật lật sách Tiếng Anh, cảm thấy xem cái gì cũng chẳng sao cả, bởi vì cô đều cực kỳ xa lạ với chúng, bây giờ cô bắt đầu lo lắng cho kỳ thi kế tiếp.
 
Ở chỗ không tính là lớn như Cẩm Thành này có hai trường cấp 3 tốt nhất, một trường Nhất Trung, một trường Nhị Trung, trường Nhất Trung sẽ giỏi hơn trường Nhị Trung một bậc, học sinh cấp 3 của toàn huyện cơ bản cũng tập trung ở hai trường học này, cho nên có khá nhiều học sinh, một lớp có tới 5-60 người.
 
Lớp của Thời Hạ tổng cộng 58 người, dựa theo thành tích cuối kỳ thi lớp 10 để xếp lớp, Thời Hạ xếp thứ 35 trong lớp này, mà lấy trình độ hiện tại của Thời Hạ để tham gia kỳ thi chất lượng, thật đúng là xếp dưới đáy rồi.
 
Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại lustaveland.com
 
“Sao bây giờ mới đến, em nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?”

 
Tiếng nói chuyện xì xào trong phòng học lập tức an tĩnh bởi vì giọng nói của chủ nhiệm, mọi người đều ngẩng đầu nhìn qua đó, sau đó bắt đầu cười hi hi ha ha.
Đây không biết đã là học sinh thứ bao nhiêu đi học trễ buổi sáng hôm nay rồi, lớp cá biệt đúng là lớp cá biệt, ngoại trừ học tập, cái gì cũng không thể kém hơn lớp khác.
 
“Bây giờ là 7 giờ 50, thưa thầy, nên tan học rồi!”
 
Giọng nói lạnh lùng thuộc về con trai, còn mang theo chút dấu vết trầm khàn sau thời kỳ vỡ giọng, xuyên qua thời gian và không gian dừng ở lỗ tai Thời Hạ.
 
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng ve kêu, trong phòng học cười ầm trời, ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng không nhịn được cười một cái.
 
Ngày hè oi bức vì ánh nắng, làm hốc mắt của Thời Hạ đỏ lên.
 
Thời Hạ đè xuống trái tim đang nhảy loạn xạ của chính mình, sau đó chậm rãi ngẩng đầu.
 
Xa cách chín năm, Thời Hạ một lần nữa được gặp lại Thẩm Nhất Thành thời cấp 3.
 
Áo sơ mi trắng mở hai cúc áo, áo khoác đồng phục màu xanh cột sơ bên hông, cặp sách tùy tiện đặt trên vai, ở chỗ cổ áo còn vắt một cái tai nghe màu trắng, cứ như vậy vui vẻ thoải mái lướt từ cửa vào phòng học.
 
Chàng trai mười tám tuổi, gương mặt góc cạnh rõ ràng lại sạch sẽ trong veo, là dáng vẻ đang trong độ tuổi đẹp nhất.
 
“Mau về chỗ ngồi ngồi xuống, chuẩn bị một chút, tiết tiếp theo sắp bắt đầu rồi.”
 
Tuy chủ nhiệm xua tay với cậu, thật ra trong giọng nói không hề có sự chỉ trích gì nhiều.
 
Mọi người đã tập mãi thành thói quen, tuổi giáo viên chủ nhiệm cũng không lớn là bao, tính ra thì không khác lắm so với bọn họ, anh luôn luôn hiền lành với bọn học sinh, huống chi người này là Thẩm Nhất Thành, càng không có gì đáng để chê trách.
 
Thẩm Nhất Thành, người này là Thẩm Nhất Thành, là người xếp hạng nhất của trường cấp 3 Nhất Trung, cũng là người xếp hạng nhất của thành phố Cẩm Thành, không chỉ là bảo vật của giáo viên chủ nhiệm Sáu, mà còn là bảo vật của giáo viên toàn trường ngoại trừ lớp Một lớp Hai.
 
Từ cấp 2 lên cấp 3, Thẩm Nhất Thành đã lấy thành tích cao nhất toàn thành phố để thi vào Nhất Trung, trực tiếp đi vào lớp Một, trở thành thành viên của lớp chuyên.
Sau khi ở được một tuần, Thẩm Nhất Thành đi tìm hiệu trưởng nói bầu không khí học tập của lớp Một quá áp lực đã tạo thành áp lực rất lớn cho tâm lý cậu, nếu cứ như vậy đi xuống nữa, e là cậu sẽ mắc phải bệnh trầm cảm, cho nên mới xin đổi lớp.
 
Thẩm Nhất Thành không hề đi tìm giáo viên chủ nhiệm cũng không hề đi tìm chủ nhiệm khối, cậu trực tiếp đi tìm hiệu trưởng, cho nên chờ đến lúc thông báo chuyển lớp được gửi xuống dưới, giáo viên chủ nhiệm và chủ nhiệm khối đều sợ ngây người, ngay khi hai người kia đang oán thoán thì Thẩm Nhất Thành đã ôm sách giáo khoa đi vào lớp Sáu – cả năm tận hưởng bầu không khí học tập nhẹ nhàng nhất.
 
Giáo viên của lớp Một và lớp Hai từ trước đến nay đều có chút kiêu ngạo trong lòng hơn giáo viên các lớp khác, cảm thấy học sinh do bản thân dạy dỗ là học sinh giỏi nhất toàn trường sẽ gián tiếp chứng minh năng lực dạy học của bọn họ, nhưng Thẩm Nhất Thành lại là cái gai trong lòng bọn họ.
 
Cho dù có dạy giỏi đến cỡ nào đi nữa thì học sinh giỏi nhất toàn thành phố cũng không nằm trong lớp của bọn họ.
 
Vốn dĩ bọn họ có thể không kiêng nể gì mà khoác lác trước mặt các giáo viên khác, nhưng Thẩm Nhất Thành đã làm bọn họ kiêng kị.
 
Mỗi lần thi cử đến sẽ có giáo viên lại đây nhìn thành tích, thuận tiện nói một câu, “Để tôi nhìn xem, lần này người đứng nhất lớp Một và lớp Hai kém Thẩm Nhất Thành bao nhiêu điểm?”
 
Lúc Thẩm Nhất Thành đi đến bên cạnh Thời Hạ thì hơi dừng bước chân, cậu nghiêng tầm mắt nhìn qua đó.
 

Thời Hạ dán một miếng băng keo cá nhân to tướng trên trán.
 
Vốn dĩ buổi sáng Thời Gia Hoan muốn thay băng gạc cho cô, nhưng miệng vết thương cũng nhỏ thôi, Thời Hạ thật sự không có đủ dũng khí ra cửa cùng với cái băng gạc, vì thế chỉ dán một miếng băng keo cá nhân.
 
Thẩm Nhất Thành đứng ở chỗ đó không đi, Thời Hạ lại không dám ngẩng đầu nhìn thẳng cậu, cô cúi đầu đợi nửa ngày chỉ nhìn thấy cặp chân dài đứng bên cạnh bàn một chút cũng không nhúc nhích, Thời Hạ rốt cuộc nhịn không được nữa, vươn tay bóc miếng băng keo cá nhân to tướng trên trán xuống.
 
Người bên cạnh nhấc chân móc lấy cái ghế, sau đó ngồi xuống.
 
Thời Hạ ngẩng đầu nhìn qua đó, tức khắc cảm thấy cả người đều không tốt.
 
Thẩm Nhất Thành ngồi ngay bên cạnh người cô, chỉ cách cô một cái hành lang nhỏ.
 
Tuy cô và Thẩm Nhất Thành cũng coi như đã giải quyết hiềm khích lúc trước, Thẩm Nhất Thành bởi vì thế mà trả lại một quả thận cho cô, nhưng lúc trước giải quyết hiềm khích là cô đơn phương tình nguyện, tên Thẩm Nhất Thành mười tám tuổi còn là tên gì cũng không biết, cậu ta sẽ không ngờ rằng rất nhiều năm về sau sẽ vô tư hiến đồ vật quý giá nhất của đàn ông cho Thời Hạ, cho nên Thẩm Nhất Thành của lúc này, vẫn là tên Thẩm Nhất Thành bị Thời Hạ nói oan rằng cậu đẩy cô.
 
Thẩm Nhất Thành thích ghi thù như vậy, ngồi gần như vậy muốn quậy kiểu gì?
còn Thẩm Nhất Thành từ đầu tới đuôi ngay cả một cái khóe mắt cũng không cho Thời Hạ, giống như không hề nhìn thấy cô.
 
Thời Hạ dùng quyển sách chống lấy gương mặt, tốt nhất là cậu ta thật sự xem cô không tồn tại.
 
Bài kiểm tra chất lượng không phải rất nghiêm trọng, không cần đổi trường để thi, thi ở lớp của mình và giáo viên của lớp mình sẽ là giám thị, thi trong vòng một ngày thôi là thi xong tất cả các môn.
 
Tiết đầu tiên thi Ngữ văn, dù sao cũng là chữ Hán của Trung Quốc, cộng thêm trước đó Thời Hạ có dành thời gian để ôn tập Ngữ văn nên cũng không tệ lắm, cho nên bây giờ có thể miễn cưỡng đối phó.
 
Tiết thứ hai là tiết Toán, Thời Hạ hoàn toàn game over.
 
Loại bùa chú quỷ quái gì thế này?
 
Bây giờ Thời Hạ xếp thứ 35 trong lớp, sau kỳ thi này, Thời Hạ không chút nghi ngờ gì cô có thể vinh quang đứng đầu bảng xếp hạng, đương nhiên là hạng nhất đếm ngược từ dưới lên.
 
Tuy nội tâm của cô bây giờ là một đống thịt khô già úa, nhưng dù sao cũng là Thời Hạ năm mười tám tuổi, vẫn thích sĩ diện.
 
Chưa được 30 giây, Thời Hạ đã ra một quyết định đó là chép bài.
 
Chép bài của ai đây?
 
Cách một hành lang chính là chỗ ngồi của đứa đứng đầu toàn thành phố.