Nuông Chiều Em Đến Đau Lòng

Chương 37




 
Ánh đèn xe chói mắt chợt lóe qua đánh vỡ bầu không khí ái muội giữa hai người.
 
Thời Hạ lui về phía sau một bước, nhẹ nhàng ho khan một tiếng che giấu bản thân đang ngượng ngùng.

 
 
Thẩm Nhất Thành xoay người, biểu cảm trên mặt đã khôi phục bình thường, cậu tiến lên một bước nâng bàn tay hướng về phía ngực cô.
 
Thời Hạ theo bản năng khoanh tay trước ngực đề phòng nhìn cậu, “Anh làm gì?”
 
Tay của Thẩm Nhất Thành dừng giữa không trung một chút, sau đó cố chấp đưa qua sửa sang áo khoác đồng phục cho cô, kéo khóa áo khoác đồng phục lên xong, cậu kề sát bên tai cô, “Sau này nhớ mặc đồ lót.”
 
Thời Hạ thoắt cái đỏ mặt oán hận đạp cậu một cái, tay nắm chặt quần áo chạy về nhà.
 
Cô còn nhớ ngày cô đùa giỡn Thẩm Nhất Thành, Thẩm Nhất Thành thoắt cái đỏ mặt, mới có mấy ngày không gặp, bản lĩnh ghẹo người của thằng nhãi Thẩm Nhất Thành này đúng là thuyền dâng cao trên mặt nước!
 
Thời Hạ đóng cửa phòng lại hít một hơi thật sâu, cô quạt quạt gương mặt, hiện tại con trai đúng là hiểu biết quá nhiều.
 
Thời Hạ đi về phòng, bỗng nhiên nghe Thời Gia Hoan đang gọi điện thoại trong phòng, Thời Hạ vốn không muốn nghe lén lại ngẫu nhiên nghe thấy hai chữ ‘công trình’, cô lặng lẽ đi đến cửa phòng ông nghe được mấy câu.
 

“Có một số việc không gấp được, em lần đầu tiên tiếp xúc việc này không hiểu nhiều quy tắc trong đó, cần học nhiều nhìn nhiều, ngàn vạn lần đừng chỉ vì cái lợi trước mắt.”
 
“Ngày mai em đến công ty anh, anh tìm người nói cho em nghe.”
 

……
 
Nghe đến cuối cùng, Thời Hạ nhịn không được móc thuốc lá trong túi quần, cuối cùng Thời Gia Hoan vẫn giao công chuyện trình cho Thời Lạc Văn.
 
Thời Hạ tất nhiên không móc ra thuốc lá, nhưng trong lòng cũng không dao động quá lớn, thật ra chuyện này cô đã sớm nghĩ ra, nếu Thời Gia Hoan không có tính cách người tốt chán ghét như thế này, sau này cũng sẽ không xảy ra những chuyện đó.
 
Chỉ là, đó là ba cô, trước kia cô thậm chí còn xem ông làm gương, ba thường nói người sống trên đời không dễ dàng, chúng ta có năng lực có thể giúp được thì giúp.
 
Trong trường học có hoạt động quyên tiền gì đều là Thời Hạ quyên góp nhiều nhất.
 
Ở trên phố nhìn thấy ăn mày, Thời Gia Hoan không lần nào không cho tiền.
 
Chỉ là ông tâm địa thiện lương thôi, cũng không phải làm chuyện gì xấu.
 
Thời Hạ đã nhiều ngày vắt óc tìm mưu kế nghĩ nên xử lý chuyện của Thời Lạc Văn như thế nào, cô cũng chẳng thể chạy đến trước mặt Thời Gia Hoan nói, “Ba, thật ra con sống lại một kiếp…”
 
Thời Gia Hoan nhất định cho rằng cô phát sốt.
 
Ngay khi Thời Hạ rối rắm, hai tuần nhanh chóng kết thúc nghênh đón kỳ thi cuối tháng cuối cùng trước kỳ thi cuối kỳ.
 
Kỳ thi cuối tháng cuối cùng cách kỳ thi cuối kỳ có hai tuần, cũng chỉ là làm nóng bầu không khí cho kỳ khi toàn thành phố thôi, cho nên kỳ thi này không chia lớp, thi trên chỗ ngồi trong lớp của mình luôn.
 
Mấy ngày nay Thẩm Nhất Thành trầm mặc hơn bình thường rất nhiều, nếu cô không chủ động nói chuyện với cậu, cậu gần như chưa bao giờ chủ động lên tiếng, hơn nữa trước khi nói chuyện đều do dự ba giây, có thể sử dụng một chữ để nói tuyệt đối không nói hai chữ, hoàn toàn quán triệt thực thi phương châm vĩ đại ‘im lặng là vàng’.
 
Hơn nữa Thời Hạ còn phát hiện Thẩm Nhất Thành trong khoảng thời gian này học tập rất tích cực, trước kia đi học, Thẩm Nhất Thành gần như chưa từng nghe giáo viên nói gì, đều là tự mình đọc sách làm bài, hoặc là tự chơi di động đi ngủ, mấy ngày nay lại yên tĩnh nghe giáo viên giảng bài, cũng không quấy rối, cũng không đến trễ, cũng không còn về sớm…
 
Đồng thời cũng không trèo tường, giáo viên chủ nhiệm khối tới lớp xem xét rất nhiều lần, ông vỗ bả vai Thẩm Nhất Thành kèm theo an ủi cảm động nói, “Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy.”
 
“Thẩm Nhất Thành, đề này giải sao?” Tiết tự học buổi tối, Thời Hạ đặt một đề Toán trước mặt Thẩm Nhất Thành.
 
Thẩm Nhất Thành dùng một tay chống mặt một tay rũ bên cạnh, nhìn nửa ngày mới dặn Thời Hạ, “Lật sang trang.”
 
Thời Hạ hít thật sâu một hơ, nỗ lực nhẫn nhịn lật sách cho ông nội Thẩm.
 
Nửa đoạn sau đề này, Thẩm Nhất Thành lại nhìn nửa ngày, sau đó phun ra mấy chữ, “Quá đơn giản, khinh thường nói.”
 
Thời Hạ, “……”
 
Bàn chân Thời Hạ đặt dưới bàn đạp cậu, “Thẩm Nhất Thành, tên chú cô sinh như anh…”
 
Sắc mặt Thẩm Nhất Thành nhàn nhạt, “Không phải có em à? Sao lại chú cô sinh?”
 
Thời Hạ nghẹn đến mức mặt cũng đỏ, cuối cùng không nhịn được, “Chia tay.”
 
Thẩm Nhất Thành, “Ngại quá, đơn phương đề nghị, tòa không xử lý.”
 
Thẩm Nhất Thành nói xong thì móc một hộp trái cây trong hộc bàn ăn.
 
Cậu vĩnh viễn không nói cô biết, không phải cậu khinh thường, mà là thật sự… Quên mất rồi.
 

Nhớ đến lúc Thẩm Nhất Thành cậu ba năm tung hoành Nhất Trung, cuối cùng lại lưu lạc đến nước này, đúng là khá buồn.
 
Thời Hạ cho rằng chẳng qua Thẩm Nhất Thành ngứa miệng, cuối cùng vẫn chỉ cô làm, nhưng đợi thật lâu cũng chẳng thấy Thẩm Nhất Thành có dấu hiệu dự định nói cho cô gì cả.
 
Thời Hạ mới chậm rãi hiểu ra, Thẩm Nhất Thành thật sự khinh thường nói cho cô biết.
 
Thời Hạ che ngực an ủi chính mình thật lâu, đây là người mình chọn, dù ra sao cũng phải nhịn xuống, nhịn xuống …
 
Dù sao cậu cũng là người có thể ôm bản thân chết chung với cô.
 
Thời Hạ, nhịn xuống …
 
Bà nội cha nó chứ, nhịn không nổi…
 
Thời Hạ không chút nể tình hung hăng nhéo vào eo cậu.
 
Thẩm Nhất Thành bị đau nên thẳng lưng, bàn tay dưới bàn đè tay cô để cản động tác của cô, một tay khác cầm một cục trái cây đưa qua, “Tới đây, ăn chút lê bớt nóng.”
 
Thật ra Thời Hạ rất dễ dỗ dành, cảm xúc tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
 
Thời Hạ đang định đón lấy thì đột nhiên nhíu mày, “Anh lấy trái cây ở đâu vậy?” Hay là cắt xong rồi.
 
Lâm Vận thường xuyên làm hộp cơm và trái cây cho bọn họ mang theo, nhưng lần nào cũng làm hai phần, chỉ cần Thẩm Nhất Thành có, Thời Hạ cũng có.
 
Nhưng hình như hôm nay Lâm Vận không chuẩn bị trái cây và hộp cơm cho bọn họ.
 
“Không phải em đặt trong hộc bàn anh sao?” Thẩm Nhất Thành nhíu mày.
 
Thời Hạ bất đắc dĩ, “Lần nào cũng là mẹ anh làm cơm hộp, em đã làm cơm hộp cho anh đâu, anh bị khùng à?”
 
Thẩm Nhất Thành ngẩn ra, duỗi tay sờ soạng trong hộc bàn, dưới chỗ hộp cơm có đặt một tờ giấy.
 
Thời Hạ tất nhiên cũng thấy tờ giấy này, cô nhìn thoáng qua Thẩm Nhất Thành.
 
Con nít tràn đầy hơi thở thanh xuân đúng là lá gan lớn, chỉ cần là mình thích thì chưa bao giờ dễ dàng từ bỏ, loại dũng khí này ngược lại làm cô có chút bội phục.
 
Thẩm Nhất Thành nhìn tờ giấy, con ngươi cậu tối sầm ném miếng lê vào hộp cơm lại, sau đó đứng lên đi qua chỗ Mạc Mạt.
 
Thẩm Nhất Thành rất khách sáo cảm ơn hộp cơm của Mạc Mạt, cũng là người chưa ăn xong cơm hộp đã trả cho Mạc Mạt.
 
Thời Hạ mắt thấy Mạc Mạt mừng rỡ, nhưng khi mở hộp cơm thì phát hiện 50 đồng thì đỏ hốc mắt.
 
Thời Hạ nhíu mày.
 
Đêm thứ Bảy đó ở ktv, người sáng suốt đều nhìn ra Mạc Mạt có ý gì, ngay cả Lý Hoàn cũng thay đổi sắc mặt, Thẩm Nhất Thành là một người khôn khéo như vậy, tất nhiên không thể không phát hiện.
 
Nhưng hành động của Thẩm Nhất Thành khi đó có thể nói là rất bình thản, tức là để lại mặt mũi cho Mạc Mạt, nhưng lại vô tình hóa giải chuyện có khả năng dẫn đến xấu hổ và ngại ngùng.
 
Nhưng hôm nay Thẩm Nhất Thành lại không hề do dự, thậm chí là cực kỳ lạnh lùng cho cô gái thích cậu một lời cảnh tỉnh.
 

Sau khi Thẩm Nhất Thành trở về, thấy Thời Hạ nhìn cậu, cậu nói trắng ra, “Anh không thích cậu ta.”
 
Thời Hạ gần như gật đầu theo bản năng, “Em biết.”
 
Thẩm Nhất Thành dừng một chút, “À, biết thì tốt.”
 
Hai người trầm mặc rất lâu cho đến khi chuông tan học vang lên.
 
Thời Hạ đột nhiên nghiêng đầu nhìn cậu, “Vậy anh không thích cậu ấy, thích ai?”
 
Thẩm Nhất Thành nhìn vào đôi mắt cô không hề gợn sóng, “Em chắc chắn em muốn nghe đáp án?”
 
Trong lòng Thời Hạ không khỏi nhảy mạnh một cái, không phải bởi vì động lòng, mà là dự đoán trước chuyện kế tiếp sắp xảy ra.
 
Quả nhiên, Thẩm Nhất Thành trực tiếp đứng lên để sách vở lên bàn, trong phòng học lập tức yên tĩnh, ai nấy đều đầy kỳ vọng nhìn Thẩm Nhất Thành, mọi người cho rằng Thẩm Nhất Thành muốn làm chuyện gì lớn.
 
Dù sao chỉ cần là chuyện có liên quan đến Thẩm Nhất Thành thì đều thú vị.
 
Cuộc sống trung học quá khổ, mọi người trong cái khổ muốn tìm niềm vui mà thôi.
 
Thời Hạ cả kinh không ngừng lo sợ, cô nắm chặt bàn tay cậu rũ dưới bàn, hạ giọng nói, “Thẩm Nhất Thành, em sai rồi, bây giờ em không muốn nghe đáp án, anh ngàn vạn lần đừng nói, ngàn vạn lần đừng nói…”
 
Dựa theo tính tình của Thẩm Nhất Thành thì không có gì cậu làm không được.
 
Thẩm Nhất Thành rũ mắt nhìn người dùng móng tay điên cuồng véo cậu, con ngươi cậu thật sâu, “Vậy em biết đáp án chứ?”
 
Thời Hạ nuốt nước bọt, “Biết, biết, đặc biệt biết…”
 
Thẩm Nhất Thành, “Ai?”
 
“Em, em, em …”
 
Thời Hạ liên tiếp nói ba chữ em làm Thẩm Nhất Thành đặc biệt hài lòng.
 
Thời Hạ nghiệm chứng rồi, con người của Thẩm Nhất Thành là cái hố, ngàn vạn lần đừng nghĩ bản thân thông minh mà đi gài bẫy người ta, bởi vì rất dễ dàng rơi vào đó.
 
Sau đó…
 
Thời Hạ nhịn không được cong khóe môi.
 
Sau đó… Rơi vào, không có cách nào tự kiềm chế!