Nuông Chiều Kiều Vũ

Chương 1



Ta là thiếp của Thái tử, ta hồng hạnh vượt tường. Ta ở cạnh tiểu ca ca sát thủ ám sát Thái tử.

 

 

"Dịch ca ca, huynh lại tới ám sát tên Thái tử ngu xuẩn kia sao? Chờ hắn ta c.h.ế.t rồi, chúng ta có thể cao chạy xa bay."

 

 

Tiểu ca ca cong môi khẽ cười: "Hử? Thái tử ngu xuẩn sao?"

 

 

Sau này Hoàng đế băng hà, Thái tử kế vị.

 

 

Ta dọn dẹp một chút đồ vật, chuẩn bị tìm tiểu ca ca để bỏ trốn.

 

 

Sau đó, ta tận mắt thấy một đám thái giám quỳ gối trước mặt tiểu ca ca, trong miệng hô to"Bệ hạ vạn tuế".

 

 

Ha ha ha! Ta cười gằn, hôn mê bất tỉnh.

 

 

1

 

 

Tiếng đập cửa "Thành khẩn" vang lên giữa đêm khuya yên tĩnh.

 

 

"A Vũ, mở cửa."

 

 

Giọng nói trầm khẽ lạnh lẽo vang lên, ta lặng lẽ mở cửa, đón người ngoài cửa vào.

 

 

Dáng người nam nhân cao ráo, mặc áo đen đi đêm. Dưới bóng đêm lờ mờ, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của hắn nhìn ta chằm chằm.

 

 

Ta cười hì hì, nhón chân lên ôm cổ của hắn, hôn một cái chụt trên mặt hắn: "Dịch ca ca, huynh lại tới ám sát tên Thái tử ngu xuẩn kia sao? Chờ huynh thành công thì chúng ta có thể bỏ trốn rồi."

 

 



Thương Dịch ôm ta vào lòng, cúi đầu hôn lên môi ta.

 

 

Nụ hôn này vừa mãnh liệt vừa bá đạo, ta suýt nữa không thở nổi.

 

 

Sau khi nụ hôn kết thúc, Thương Dịch nhìn ta, cong môi khẽ cười: "Hử? Thái tử ngu xuẩn sao?"

 

 

Ta không hề phát hiện giọng điệu của hắn có điểm kỳ lạ, đếm trên đầu ngón tay giải thích với hắn:

 

 

"Thái tử nạp hơn hai mươi thị thiếp nhưng chưa từng sủng hạnh bất cứ một ai.

 

 

"Chắc chắn là hắn ta không được nhưng mà sợ bị người khác phát hiện nên mới nạp nhiều thiếp như vậy, ra vẻ cho người ngoài xem. Đây gọi càng che càng lộ, hì hì."

 

 

Thương Dịch không nói gì, ánh mắt đen cười như không cười nhìn ta chằm chằm, khóe miệng nở nụ cười ẩn ý: "À, A Vũ chắc chắn rằng Thái tử không được sao?"

 

 

Ta cảm thấy không hiểu được thái độ của Thương Dịch.

 

 

Ta nhìn hắn kỳ quái: "Đúng thế, huynh không cảm thấy sao? Trong phủ có nhiều thị thiếp như hoa như ngọc như vậy nhưng hắn ta lại không sủng hạnh bất cứ ai cả, chẳng lẽ không phải thân thể không được sao?"

 

 

Mà thôi, Thương Dịch chỉ là một sát thủ, hắn không hiểu những chuyện này cũng rất bình thường.

 

 

Ta chuyển chủ đề đúng lúc: "Nhưng mà... Dịch ca ca à, chúng ta cũng đã quen biết nửa năm rồi, sao huynh vẫn chưa ám sát Thái tử thành công? Thái tử rất khó g.i.ế.c sao?"

 

 

Nghe vậy, Thương Dịch cười bất đắc dĩ: "Ta chỉ đến phủ Thái tử tìm hiểu tin tức thôi, cũng không muốn g.i.ế.c Thái tử. Chỉ là... A Vũ ở bên ta, nếu Thái tử biết..."

 

 

Ta lập tức ỉu xìu.

 

 



Đúng vậy, nếu như bị Thái tử biết ta hồng hạnh vượt tường, chỉ sợ hắn sẽ trực tiếp c.h.é.m ta để bảo vệ tôn nghiêm của mình.

 

 

"Thương Dịch, nếu như Thái tử muốn c.h.é.m ta, huynh nhất định phải cứu ta đấy."

 

 

Thương Dịch nhắm đôi mắt lại, vẻ mặt thêm chút dịu dàng lưu luyến: "Thái tử sẽ không nỡ tổn thương muội."

 

2

 

 

Ta quen Thương Dịch cũng rất bình thường, không có gì lạ.

 

 

Ta xuyên qua thành thị thiếp của Thái tử, bị vây trong phủ Thái tử tròn nửa năm, người sắp nghẹn phát điên rồi.

 

 

Trong một đêm khuya, ta uống một chút rượu trái cây, đạp lên thang, lặng lẽ bò lên trên nóc nhà hóng gió đêm.

 

 

Đột nhiên, con ngươi ta hơi co lại, thốt ra một câu "Mẹ nó".

 

 

"Mẹ nó, sát thủ."

 

 

Ta đối mặt với Thương Dịch mặc y phục dạ hành màu đen trên nóc nhà đối diện.

 

 

Thương Dịch híp mắt, một tiếng cười bật ra từ sâu trong yết hầu, ánh mắt nhìn ta giống như đang nhìn một... Thi thể!

 

 

Ta bỗng cảm thấy không ổn, dưới sự ảnh hưởng của say rượu, loạng choạng, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, dập đầu bộp bộp: "Đại hiệp đừng g.i.ế.c ta, ta là người bị câm, ta không nhìn thấy gì cả, thật đấy!"

 

 

Nữ nhân uống say bị điên, lời gì cũng nói ra được.

 

 

"Thật ra ta là Tần Thủy Hoàng, ngươi đừng g.i.ế.c ta, sau khi ta về nước sẽ phong cho ngươi là Đại Tướng quân."