Nuông Chiều Kiều Vũ

Chương 8



11

 

Bởi vì Bệ hạ xảy ra chuyện, Thái hậu và Thái tử vội vàng rời đi nên buổi yến tiệc tuyển phi này đã trực tiếp kết thúc.

 

Ta cũng được thả đi, trên đường đi, trong lòng ta run sợ trở về viện tử của mình, đột nhiên uống hết một ly nước lạnh lớn.

 

Thật quá kinh khủng.

 

Nếu như Thái hậu thật sự hạ chỉ xử tử ta, vậy thì ta sẽ rơi vào một kết cục bi thảm c.h.ế.t không toàn thây.

 

Thái tử sẽ chọn một cô nương khác làm khiên chắn cho Triệu di nương.

 

Ta càng phát hiện, phủ Thái tử này quả nhiên vô cùng hiểm ác, ta nhất định phải nhanh chóng rời đi.

 

Bây giờ ta không chỉ thu hút sự thù hận của Thái hậu mà còn thu hút sự thù hận của không ít thị thiếp, đồ đần cũng biết sau này ta không có ngày an nhàn.

 

Nhất định phải tranh thủ thời gian chạy trốn!

 

12

 

Ta lại đi tới nơi ta và Thương Dịch nhiều lần gặp mặt để tìm hắn.

 

Nhưng mà lại không hề thấy bóng dáng của hắn ở đó.

 

Ta bắt đầu khủng hoảng.

 

Hầu như hôm nào hắn cũng tới gặp ta, vì sao chỉ có hôm nay không tìm thấy dấu vết tung tích?

 

Chắc hẳn Thương Dịch đã nghe nói chuyện ta được tuyển chọn làm Thái tử phi, nghi ngờ ta và Thái tử có dính líu nên muốn chia tay với ta.

 



Ta nằm lỳ ở trên giường khóc lớn.

 

Quá ấm ức, Thương Dịch thậm chí còn không nghe ta giải thích đã trực tiếp chơi trò biến mất, sao hắn có thể làm như thế chứ?

 

Hắn đơn phương chia tay, thậm chí còn không chịu gặp ta một lần, thật sự là quá vô tình.

 

Ta nằm lỳ trên giường khóc nửa canh giờ rồi lau nước mắt, quyết định vẫn phải dựa vào chính mình chạy trốn.

 

Nếu Thương Dịch đã vứt bỏ ta, vậy thì quãng đường còn lại phải nhờ vào chính mình.

 

13

 

Ta thề, suýt chút nữa ta đã chạy được rồi.

 

Khi cả người ta treo ở bên tường phủ Thái tử, đang chuẩn bị nhảy ra bên ngoài, ta bị người kéo xuống.

 

"Kiều quý nhân, ngài tính toán đến đâu rồi?"

 

Ta cúi đầu không rên một tiếng giống như một học sinh tiểu học làm chuyện sai.

 

"Kiều quý nhân, bây giờ Thái tử điện hạ đã đăng cơ làm đế, ngài cũng nên dọn dẹp một chút đồ vật, cùng tạp gia tiến cung."

 

Ta sững sờ, lúc này mới kịp phản ứng lại xưng hô của thái giám này với ta.

 

Thái tử Thận Nhi lên ngôi rồi sao? Còn phong ta làm quý nhân? Cứu mạng, đây là chuyện khi nào thế?

 

Ta chợt nhớ tới tiếng chuông nghe thấy tối hôm qua, còn tưởng rằng là tùy tiện gõ, không ngờ lại là tiếng chuông Bệ hạ thăng thiên.

 

Nhưng việc đã đến nước này, ta không thể trốn thoát, chỉ có thể ủ rũ cúi đầu đi theo bọn hắn tiến cung.

 

Sau khi tiến cung, ta đại khái không thể chạy ra ngoài được, phải bị vây ở trong cung cả đời mất?



 

Ta bi quan nghĩ thế.

 

14

 

Ta được ban cho ở trong Thúy Trúc cung, một đống lớn ban thưởng được đưa tới chỗ ta, các cung nữ, thái giám đều cung kính gọi ta là "Kiều quý nhân", gọi đến mức da đầu ta tê dại.

 

Thúy Trúc cung rất lớn, chỉ có một mình ta ở đây.

 

Ta chợt nhớ tới những thị thiếp khác trong phủ Thái tử.

 

"Những người khác đâu? Các nàng cũng tiến cung rồi sao?"

 

"Bẩm Kiều quý nhân, Bệ hạ chỉ sắc phong một mình ngài, cũng không sắc phong những di nương khác trong phủ."

 

Ta bỗng cảm thấy vô cùng sợ hãi.

 

Đây rốt cuộc là chuyện thế nào? Thái tử điện hạ trước đây giờ cũng đã làm Hoàng đế rồi, đã có năng lực bảo vệ Triệu di nương mà mình âu yếm rồi chứ? Sao còn muốn bám lấy một mình ta không thả?

 

Không phải chứ… Chỉ túm một mình ta để hành thôi đúng không?

 

Ta điên rồi, ta quả thực sắp điên rồi, nhưng ta không thể không duy trì thiếp lập nhân vật, giả vờ diễn ra dáng vẻ mừng rỡ.

 

Ha ha, ha ha ha ha! Ta rất vui vẻ.

 

15

 

Đêm khuya, ta nằm trên giường lớn trằn trọc không ngủ được.

 

Bỗng nhiên, một đôi tay rơi vào trên người ta, ta rơi vào trong một lồng n.g.ự.c quen thuộc.