Nuông Chiều - Nam Lâm Đậu Đậu

Chương 33



Đêm giao thừa, Lâm Hành Hành đưa Vu Đằng về nhà bố mẹ, Giang Tình cũng vội vàng đẩy nhanh tiến độ công việc và trở về nhà trước bữa cơm tối.

Hiếm khi nhà họ Lâm mới quây quần đông đủ bên nhau được như vậy, bầu không khí trong nhà lúc này vừa náo nhiệt vừa ấm áp.

Trác Trác đi đôi giày mới mà mợ nhỏ mua cho, cậu bé chạy loăng quăng trong phòng khách, làm thiên sứ nhỏ chạy việc vặt cho mọi người. Cậu bé đưa cho người bên trái một quả táo, đưa cho người bên phải một quả xoài, làm mệt quá thì cậu bé tự thưởng cho mình miếng khoai tây chiên.

Ông nội Lâm cười vui vẻ, híp mắt ngâm nga một khúc Tần xoang, ngón tay ông cũng vô thức chuyển động theo tiết tấu nhạc.

Sau bữa cơm tối, Vu Đằng lẻn từ phòng khách về phòng ngủ, tranh thủ trong phòng chỉ có một mình mình, cô vội vàng cất bộ váy ngủ vào trong tủ quần áo.

Khai Tư đưa cô đi mua chiếc váy này, nhìn chiếc váy ít vải đến đáng thương, Vu Đằng không thể tưởng tượng nổi lúc mình mặc lên sẽ trông thế nào. Nhưng cô sẵn sàng mặc nó vì Lâm Hành Hành, với lại chị Khai Tư đã nói đàn ông ai cũng thích điều này.

Dưới tầng rất náo nhiệt, trong lòng Vu Đằng cũng được an ủi phần nào. Đây là đêm giao thừa hạnh phúc nhất từ trước đến nay trong cuộc đời cô, cô không những có người nhà, cô còn có một cuộc sống bình yên, đó cũng là những điều mà cô vẫn hằng mong ước.

Trước giờ Vu Đằng chưa bao giờ chủ động làm chuyện như vậy, cho nên cô thấy hơi lo lắng, bồn chồn. Lúc này thời gian vẫn còn sớm, cô bèn thanh thủ đi tắm rửa. Có lẽ đây là lần tắm rửa lâu nhất từ trước đến nay, cô chỉ thiếu mỗi nước là kì rớt da mà thôi.

Tắm rửa xong, Vu Đằng vui vẻ ngâm người trong bồn tắm khoảng mười phút rồi mới ra ngoài. Cô sấy khô tóc, sau đó thư thái nằm trên giường.

Đêm nay không phải đêm Trừ Tịch, nên không có tập tục thức đêm đón giao thừa. Vu Đằng vừa mới ngáp một cái, ông nội Lâm đã đuổi cô về phòng nghỉ ngơi.

Nhưng bây giờ Vu Đằng vẫn chưa buồn ngủ, thay vì mặc chiếc váy nóng bỏng đã chuẩn bị từ trước, lúc này cô mặc bộ quần áo dài tay như bình thường, sau đó từ từ làm công tác tư tưởng cho bản thân.

Vu Đằng còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý thì cửa phòng ngủ bị mở ra.

Trác Trác đáng yêu đẩy cửa bước vào, cậu bé ngọt ngào gọi, “Mợ nhỏ ơi~”

Vu Đằng vẫy tay ra hiệu với cậu.

Trác Trác hiểu ý, cậu bé nhanh chóng bỏ dép lê rồi nhảy lên trên giường với Vu Đằng. Cậu bé rất thích mợ nhỏ, vừa trèo lên giường là cậu đã lập tức nhào vào người cô.

Vu Đằng ôm cậu bé, cô vừa cười vừa trêu cậu, “Tối nay Trác Trác có muốn ngủ với mợ nhỏ không?”

Trác Trác vẫn nhớ lời cậu nhỏ dặn dò, kế hoạch em gái xinh đẹp còn chưa thành công, cậu bé không thể quấy rầy cậu mợ sinh em bé, vì thế cậu bé lắc đầu, “Trác Trác là đàn ông, đàn ông thì phải tự ngủ một mình.”

Vu Đằng bật cười với cái lý luận đàn ông của cậu bé.

Trác Trác lớn lên nhất định sẽ rất đẹp trai, một vẻ đẹp nam tính, cuốn hút khác hẳn với những người đàn ông bình thường khác. Vu Đằng không kìm lòng được, cô vươn tay xoa mấy sợi tóc quăn trên đầu cậu bé.

Hai người cười khanh khách, càng chơi càng hăng, đùa giỡn đến nỗi mặt mũi đỏ bừng.

Trác Trác dùng gối làm vũ khí chống lại Vu Đằng, thế là vô tình làm rơi chiếc chìa khoá ra khỏi gối.

Vu Đằng nhặt chìa khóa lên nhìn, Lâm Hành Hành thỉnh thoảng mới về đây, sao anh lại phải giấu chìa khoá vào trong gối?!

Trác Trác cũng ghé đầu lại nhìn, một lúc sau cậu bé mới nhớ ra, “Đây là chìa khoá phòng của cậu nhỏ ở tầng hai.”

Nghe cậu bé nói xong, Vu Đằng nhớ lại lần đầu tiên anh đưa cô về đây, ông nội đã nói với Lâm Hành Hành rằng đồ của anh được chuyển xuống tầng một. Lần sau cô đến thì phòng ngủ của anh đã đổi hẳn sang phòng này.

Ở đây có gần hết những vật dụng sinh hoạt cần thiết của anh, nhưng căn phòng ở tầng hai có lẽ là nơi anh sống từ khi còn nhỏ, nơi ấy sẽ có nhiều dấu vết về cuộc sống của anh nên Vu Đằng hơi muốn đi xem.

Trác Trác xung phong nhận việc: “Để con dẫn mợ nhỏ lên đó.”

Hai người cầm chìa khóa đi ra ngoài nhưng lại không tìm thấy Lâm Hành Hành, mẹ Lâm bảo anh bị bố gọi vào phòng làm việc, hai bố con nói chuyện đã lâu mà vẫn chưa thấy ra, không biết đang nói vấn đề gì.

Vu Đằng hơi tiếc nuối, nhưng cô không quá sốt ruột, vì bọn họ còn thời gian cả đời để bên nhau.

Trác Trác lại kéo góc áo mợ nhỏ, “Chúng ta đi lên thôi mợ.”

Cậu bé rất thích căn phòng cũ của cậu nhỏ, do lâu rồi không vào nên cậu muốn lên chơi xích đu ngoài ban công. Cậu bé không thể một mình vào đó, nhưng có mợ nhỏ đi cùng thì lại khác. Từ lúc đi học nhà trẻ, cậu bé lại càng láu tôm láu cá hơn, cậu vừa dụ dỗ vừa chớp chớp mắt nhìn Vu Đằng, “Cậu nhỏ sẽ không trách mợ đâu.”

Trác Trác nói cũng đúng, bọn họ là vợ chồng, với lại đây chỉ là căn phòng cũ của anh, cô vào chơi chắc không vấn đề gì.

Vu Đằng nói qua với mẹ chồng một tiếng, sau đó hai mợ cháu dắt nhau lên tầng.

Có vẻ căn phòng không được quét dọn kể từ khi khoá cửa, đồ vật trong phòng bị phủ một lớp bụi mỏng, xích đu ngoài ban công cũng không được sạch sẽ, Trác Trác bèn lấy khăn giấy rồi nghiêm túc lau chùi.

Vu Đằng nhìn ngó chung quanh, phòng dưới tầng là phòng mới, còn phòng này là nơi Lâm Hành Hành sinh hoạt từ nhỏ đến lớn.

Trên tường treo rất nhiều ảnh chụp của anh, từ những bức ảnh khi anh chỉ tầm tuổi Trác Trác, cho đến những bức ảnh thời tiểu học, cấp hai, cấp ba rồi cả ảnh đại học.

Trong mọi thời kỳ, gương mặt Lâm Hành Hành luôn mang theo vẻ kiêu ngạo và nụ cười sáng lạn, rực rỡ. Vu Đằng thật sự thích anh như thế này.

Chắc anh không ở đây nữa nên trên giường không có chăn ga gối đệm, thay vào đó là để mấy thứ đồ linh tinh. Vu Đằng tiến lại gần, cô nhìn thấy một quyển album ở phía trên cùng, bìa album là bức ảnh Lâm Hành Hành chơi bóng rổ.

Có lẽ lúc đó anh đang học đại học, cả người tràn đầy hơi thở thanh xuân, bức ảnh chụp lại khoảnh khắc anh nhảy lên ném bóng bằng một tay, bức ảnh thật sự rất đẹp nên Vu Đằng đã bí mật giấu nó đi.

Thật ra trong bức ảnh còn có rất nhiều người, nhưng ánh mắt Vu Đằng chỉ tập trung trên người Lâm Hành Hành, cho nên cô không chú ý tới những thứ khác.

Vu Đằng mở album, trong đầu cô cho rằng album này chỉ toàn là ảnh của Lâm Hành Hành thời đại học, nhưng cô không ngờ ngay trang đầu tiên lại là ảnh của anh và một cô gái.

Hai người trong ảnh nắm chặt tay nhau và đứng sóng vai giữa sân bóng rổ, mặt trời phía sau bọn họ vừa ấm áp vừa chói chang, nhưng cũng không chói mắt bằng nụ cười của hai người trong ảnh.

Vu Đằng phát hiện ra khung cảnh trong bức ảnh này giống hệt với bức ảnh bìa, cô vội lấy ra xem lại thì thấy ở góc dưới phía bên phải bức hình, có một cô gái ngồi trên hàng ghế bên cạnh sân bóng rổ, ánh mắt cô gái lấp lánh khi nhìn về phía Lâm Hành Hành.

Bỗng nhiên Vu Đằng cảm thấy trong lòng có chút nghẹn ngào.

Vu Đằng hơi cúi đầu, có thứ gì đó rơi xuống từ khóe mắt rồi nhanh chóng biến mất không thấy đâu. Bỗng nhiên cô nhớ tới hôm ở bệnh viện, cô hôn anh, anh nói với cô đó là nụ hôn đầu tiên.

Vu Đằng cười bản thân mình quá ngây thơ, người ưu tú như anh làm sao đến tuổi này còn chưa từng yêu ai? Chuyện này rất đỗi bình thường, cô không nên quá bận tâm.

Khi biết được “đồ linh linh” mà anh để ở đây là thứ gì, phản ứng đầu tiên của Vu Đằng là muốn chạy trốn, nhưng tay cô lại thành thật lật thêm vài trang của quyển album.

Đây là album tình yêu của anh và một cô gái khác, mỗi một bức ảnh bọn họ đều sánh bước bên nhau. Anh và cô gái ấy cùng nhau ăn cơm ở căn tin, cùng nhau đi công viên giải trí, rồi cùng nhau đi chùa cầu nguyện….

Có một số việc, cô và Lâm Hành Hành còn chưa làm cùng nhau, cô đã từng rất mong đợi… nhưng bây giờ cô lại không muốn làm điều đó với anh nữa.

Nghe nói Chúc Lâm ở Hải Thành là nơi rất linh thiêng, cho nên ngày mai Vu Đằng muốn đi cùng Lâm Hành Hành đến nơi đó, vậy mà anh đã cùng người khác cầu nguyện ở Chúc Lâm từ rất lâu rồi.

Vu Đằng không biết Lâm Hành Hành đã nghĩ gì khi cô đưa ra lời đề nghị này vào sáng nay, có phải anh nghĩ cô ngốc nghếch, hay là trong thoáng chốc anh đã nghĩ tới cố nhân?!

Vu Đằng đóng quyển album, hai mắt cô ươn ướt, cô không dám tiếp tục xem nữa. Sau mấy phút lấy lại bình tĩnh, cô để album lại chỗ cũ rồi mới đi ra ngoài chơi xích đu với Trác Trác.

Trác Trác chơi rất vui vẻ, cả người đều toát mồ hôi. Lúc đi ra khỏi phòng cậu nhỏ, cậu bé hứa với Vu Đằng nơi này sẽ trở thành căn cứ bí mật của bọn họ, chỉ cần có cơ hội là sẽ lên đây chơi xích đu. Cậu bé cũng hứa sẽ không nói với ai, dù bà ngoại có hỏi thì chỉ bảo là đi ngang qua, chứ không vào phòng.

Vu Đằng đưa Trác Trác về phòng chị Giang Tình, sau đó mới trở lại phòng ngủ của mình.

Về đến phòng, cả người Vu Đằng như kiệt sức, Lâm Hành Hành vẫn đang nói chuyện với bố trong phòng làm việc, đến giờ vẫn chưa xong, cho nên cô cho phép bản thân mình thoải mái khóc trong nửa tiếng.

Trong nửa tiếng đồng hồ này, Vu Đằng đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, cô nghĩ đến lần gặp gỡ đầu tiên của bọn họ, nghĩ đến cuộc hôn nhân giả, nghĩ đến lúc anh không màng tính mạng để cứu cô, nghĩ đến lời tỏ tình lãng mạn dưới tuyết, nghĩ đến ngày anh đưa cô về thăm cô nhi viện, rồi nghĩ đến anh nói anh rất yêu cô.

Vu Đằng khóc không ra tiếng, dần dần cô cũng tỉnh táo lại, cô biết anh không sai, sai ở chỗ là bọn họ gặp gỡ nhau quá muộn. Cô có thể gặp gỡ được người ưu tú nổi bật như anh, có thể bên anh trong tương lai đã là hạnh phúc lớn nhất đời này của cô rồi. Chẳng qua rất lâu trước đây, anh cũng yêu một người nhiều như yêu cô mà thôi, và giờ thì anh để người đó ở một vị trí nhỏ trong trái tim anh.

Do hoàn cảnh nên từ nhỏ Vu Đằng luôn dặn bản thân không được tham lam, như bây giờ là quá tốt rồi, thế nhưng lồng ngực cô vẫn hơi nhói đau.

Khi Lâm Hành Hành về phòng thì thấy Vu Đằng nằm vùi mình trong ổ chăn ấm áp, tâm trạng anh đang rất vui vẻ, anh ôm chầm cả người cả chăn vào lòng. Lúc đang định cúi đầu hôn cô, anh nhìn thấy đôi mắt cô gái nhỏ sưng đỏ, ngủ rồi mà vẫn còn thút thít… cô khóc?!

Lâm Hành Hành không thể nghĩ ra người nào trong nhà có thể làm cô phải chịu ấm ức, nhưng dáng vẻ này của cô thì chắc chắn là có chuyện và chuyện đó liên quan đến cô.

Lâm Hành Hành không đợi được đến lúc Vu Đằng tỉnh dậy, anh lập tức lay người để gọi cô.

“Đằng Đằng”, anh ôm chặt cô vào lòng rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô, “Em sao vậy, gặp ác mộng hả?”

Giọng nói của anh vừa dịu dàng vừa lo lắng.

Vu Đằng không hiểu anh đang hỏi gì, đến khi sờ thấy nước mắt lạnh như băng trên mặt mình, cô mới biết là mình khóc… Vu Đằng chớp mắt nhìn anh, sau đó vươn tay ôm chặt cổ người trước mặt, “Em nằm mơ thấy chuyện hồi nhỏ.”

Thật ra không phải như vậy, nhưng cô biết chỉ có cái cớ này mới khiến Lâm Hành Hành không nghi ngờ sự khác thường của cô.

Cuối cùng Lâm Hành Hành cũng hiểu nguyên nhân, anh vỗ nhẹ vào lưng cô rồi ôm cô càng chặt hơn, “Từ giờ em sẽ luôn có anh.”

Vu Đằng lặng lẽ gật đầu. Đúng vậy, cô còn cả tương lai sau này với anh, cô nên vui vẻ, chứ đừng bận lòng suy nghĩ chuyện quá khứ.

Thấy tâm trạng Vu Đằng đã thoải mái hơn, Lâm đại thiếu gia bỗng nhiên cảm thấy mình rất lợi hại, anh không cần phải dỗ dành quá nhiều mà cô đã thoát ra khỏi trạng thái bi thương, bọn họ đúng là trời sinh một cặp.

Tuy Vu Đằng đã dậy nhưng trong tình trạng này thì Lâm Hành Hành không thể tuỳ tiện xuống tay với cô, nghĩ tới bao cao su trong túi quần, anh chỉ có thể chấp mệnh số phận, “Sáng mai em cứ ngủ thoải mái, buổi chiều anh sẽ đưa em đi Chúc Lâm.”

Tần Liệt nói Khai Tư rất thích Chúc Lâm, hai người chơi thân với nhau nên anh nghĩ Vu Đằng cũng sẽ thích nơi đó.

Lâm Hành Hành không tin vào số mệnh và cũng không tin vào thứ gọi là vận may, tuy nhiên mấy cô gái nhỏ tầm tuổi Vu Đằng thì lại khác, dù anh không tin chuyện thần thánh ma quỷ, nhưng đi cùng cô cũng có vẻ không tồi.

Hai người tay nắm tay nằm trên giường, Vu Đằng nhéo lòng bàn tay anh, cô bỗng nhiên quay đầu sang, miệng cười tủm tỉm, giọng nói ngọt ngào, “Hình như em chỉ yêu anh.”

Lâm Hành Hành vô cùng hưởng thụ, anh nắm chặt tay cô, “Vậy thì anh kiên định hơn em nhiều, anh không có ‘hình như’, mà là anh chỉ yêu em.”

Vu Đằng ngây ngốc cười vui vẻ.