Trong phút chốc, suy nghĩ của Tần Diệp Tân hỗn loạn, chỉ còn lại những dục vọng trần trụi cùng chân thành nhất của cơ thể.
Tần Thận dùng môi lưỡi điều khiển nhịp thở của Tần Diệp Tân, dùng vận động bên dưới khống chế sự hưng phấn cùng yêu kiều rên rỉ. Anh gắng sức, một lòng muốn cho cô càng thêm sảng khoái, cùng anh đi đến tận cùng của khoái cảm.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới dùng từ tao hóa này để hình dung về cô, ấy thế mà cô lại có nhận thức sai lầm như vậy về bản thân. Anh cho rằng đôi khi từ đó có thể hữu ích nhưng chúng không có nghĩa là áp đặt nhận xét về một ai cả, anh hy vọng cô gái nhỏ có thể tận tâm tận lực bộc lộ ra phản ứng bản năng nhất trước mặt anh. Tần Thận bỗng nhiên cảm thấy hổ thẹn vì những suy nghĩ dâm niệm lúc trước.
Tình dục vui sướng và đẹp đẽ, nhưng ẩn sau trong đó chắc chắn sẽ có một phần đau đớn, hành hạ nhưng chính vì thế mà bạn mới cảm nhận được khoái cảm tột đỉnh khi lên đỉnh. Trước khi đến tận cùng, chỉ có nhẹ nhàng ma sát để khiến cô quen dần, sẽ không cảm thấy trống trải khi kết thúc. Nghĩ đến đó, từng chút một, dùng lực đâm thẳng đến hoa tâm.
Theo lực đâm của anh, cô gái nhỏ dịch người lên phía trên để trốn, Tần Thận lập tức giữ chặt hai vai cô kéo trở lại.
“Đừng ~” Va chạm sâu làm Tần Diệp Tân tựa thoải mái lại tựa hư không, cô vừa khóc vừa rên rỉ, ôm chặt người đàn ông, các ngón tay luồn sâu vào mái tóc anh. Tóc của anh không mềm mại như tóc cô, khi chạm vào lòng bàn tay vẫn có cảm giác sắc và cứng.
“Diệp Tân bảo bối,” Tần Thận thở hổn hển bên tai cô nói, “Anh rất thoải mái.”
Cô vòng hai chân quấn quanh eo anh. Cơ bụng của anh không chỉ săn chắc mà thân thể cũng rất cứng rắn như một khối sắt, côn thịt càng giống một thanh sắt dài và dày, cứ thế đâm thẳng vào chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt của cô.
Sức mạnh vững chắc này mang đến cho Tần Diệp Tân cảm giác an toàn.
Cô bị đâm đến mức thất thần, ở khóe miệng còn vương lại sợi chỉ bạc.
Người đàn ông vẫn đang thở hổn hển thì thầm bên tai cô, cô vô thức vươn tay ôm anh chặt hơn.
Trên thương trường, bất cứ ai xuất hiện chắc chắn sẽ trong bộ vest đen cùng đôi giày da sáng bóng với vẻ ngoài chỉn chu. Nhưng ngoài đó, nhất là những lúc bận rộn, họ thường không có nhiều thời gian để chăm chút đến nó một cách nghiêm túc. Tần Thận cũng không ngoại lệ, trong một lần đi công tác ở New York, Tần Diệp Tân nhìn thấy anh với râu ria lún phún tối mặt mũi trong phòng làm việc cả buổi sáng, trong con ngươi đã hiện tơ máu hậu quả của cả đêm không ngủ. Nhưng sau khi rời phòng làm việc chuẩn bị đi họp, tắm rửa thay quần áo xong lại có thể trở về một Tần tổng nghiêm chỉnh không chút cẩu thả.
Tần Diệp Tân đau lòng hỏi anh, không thể chậm rãi một chút không.
Tần Thận đầu tiên là sửng sốt, hiếm khi lộ ra vẻ mặt trầm ngâm, dù sao anh cũng không xem trọng vấn đề này, bởi anh biết đây đã là trọng trách anh phải gánh trên vai từ khi sinh ra.
Một số người được sinh ra để chiến đấu với số phận của họ và phấn đấu cho cuộc sống tốt đẹp hơn, một số người khác được sinh ra đã phải tuân theo sự sắp đặt của số phận để duy trì và theo đuổi một cuộc sống tốt đẹp hơn. Miễn là họ không làm điều ác, thì sự khác biệt giữa hai người là rất mỏng manh.
Tần Thận có thể bình tĩnh đối mắt, vậy tại sao cô cứ phải trốn tránh.
Tại một khắc nào đó, cô đột nhiên cảm nhận được Tần Thận lúc này cùng Tần Thận ở chung cư ngày đó hòa vào nhau, là người đàn ông mạnh mẽ đầy tự tin. Điều đó tác động khiến lớp phòng ngự nào đó của bản thân cô sụp đổ mất rồi.
Ánh đèn trong văn phòng hòa cùng ánh chiều hoàng hôn chiếu lên thân thể đôi nam nữ xếp chồng lên nhau, đẹp như một bức tranh sơn dầu thời Phục Hưng.
Môi lưỡi của anh di chuyển từ vành tai ửng hồng xuống gò má trắng nõn của cô, thấy người nào đó mất tập trung, liền mổ nhẹ vào mặt cô, phía dưới bắt đầu đợt va chạm cuối cùng.
Tiểu huyệt không ngừng co rút, cắn nuốt nguyên cây thịt to lớn. Huyệt nội ấm áp ẩm ướt bao lấy côn thịt cứng rắn, giống như có ngàn vạn đôi môi tham lam muốn hút trọn mỗi tấc tinh hoa của anh.
Đôi môi hai người lần nữa gắn kết, anh hôn vừa gấp vừa sâu, tiến hành công kích và phòng ngự cuối cùng, nụ hôn khiến cô thiếu oxy, suy nghĩ trở nên rối bời.
Tần Thận bắt lấy hai luồng cao ngất không ngừng đung đưa trước mặt anh, nhũ hoa bị ngón tay anh thon dài xoa nắn một cách mạnh bạo, phía dưới dồn dập càng lúc càng nhanh.
Người con gái không kiềm nổi tiếng rên rỉ ê a trong miệng, thủy dịch trong cơ thể như muốn trào ra ngoài, giảm bớt ngứa ngáy từ xương tủy.
Tiếng kêu như mèo con từ trong cổ họng của cô phát ra khiến anh thỏa mãn rên lên một tiếng.
Tần Diệp Tân không chịu nổi nữa, cong ngón chân gãi gãi eo anh, muốn kích thích anh sớm bắn ra.
Người đàn ông bị trêu chọc đến lửa nóng bừng bừng, cắn mạnh môi cô nói: “Nơi này không có BCS, để anh ‘yêu’ thêm lát nữa, rồi anh sẽ bắn ra bên ngoài.
Cô gái nhỏ sốt ruột lắc đầu, nỉ non: “Anh bắn ở bên trong đi.”
Tần Thận hôn phớt lên môi cô.
Mới đầu cô còn hai mắt đẫm lệ mông lung kháng cự, như thế nào chỉ cần chạm đúng vào dây tình dục, liền mất lý trí.
“Không được uống thuốc.” Tần Thận đối với chuyện này rất nghiêm khắc, từ sau khi Diệp Tình vì khó sinh mà không thể có thêm người con nào nữa, anh không hy vọng sẽ khiến cô vất vả trong phương diện này, cho nên đành phải thuyết phục cô, “Bắn vào bên trong, có em bé thì làm sao bây giờ?”
“Mặc kệ,” Tần Diệp Tân không suy nghĩ nhiều, cả người khó chịu ngọ nguậy, cảm giác tê dại từ các đầu ngón tay lan ra khắp cơ thể, cô kéo chiếc áo sơ mi cởi được một nửa của anh, kéo anh lại gần mình, giọng nói mềm như nước: “Em muốn ~ em muốn ~”
“Tần Diệp Tân,” Lý trí của anh vỡ tan theo lời nói nũng nịu của cô, cắn răng đẩy nhanh tốc độ, áp xuống mong muốn chửi thề trong lòng, “Có con em không được hối hận.”
Người đàn ông vận động đến sảng khoái, bắn ra lượng lớn tinh dịch đặc sệt, hòa với mật dịch cao trào của người con gái từ chỗ hòa hợp chảy ra, thấm vào sofa làm bằng da rồi nhỏ tí tách từng giọt xuống thảm.
Dư vị của khoái cảm vẫn còn trong từng mạch máu, Tần Thận ôm cô xoay người để cô nằm ở phía trên, tránh cho sức nặng của cơ thể anh đè xuống cô.
“Có mệt không?” Anh dịu dàng vuốt một bên tóc cô, hôn lên trán người con gái.
Tần Diệp Tân lắc đầu, kéo bàn tay anh từ từ ngồi lên, ánh mắt vẫn không tách rời khỏi người anh, nói: “Anh trai, em có chuyện muốn nói với anh.”