Nuông Chiều Riêng Em

Chương 26: Yên tâm (H)



Hai tay anh chống lên cửa, không chớp mắt nhìn chăm chú vào người con gái phía đối diện.

Anh cúi đầu, hôn lên trán cô, hỏi: “Cục cưng nói anh hư?”

Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào gương mặt cô, mơn trớn làn da mịn màng của người con gái tạo nên kích thích thần kinh như có như không, rồi lan thành cảm giác ngứa ngáy trong lòng. Ai đó cũng không ngoại lệ, cô nhẹ nhàng quay đầu đi.

Tần Thận đã ở bên cô nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ không đáp ứng những cô gái mà mẹ giới thiệu cho anh. Nói đúng hơn, cô chính là đầu sỏ gây tội khiến anh trốn tránh gặp mẹ.

Anh thấy cô quay đầu né tránh, đột nhiên khom lưng, cả người thấp đi vài phần, nghiêng mặt hôn nhẹ lên chóp mũi của cô.

Sống mũi của người con gái cao thẳng, đỉnh mũi tròn và nhỏ, quả thực là một sự kết hợp hoàn mỹ. Mỗi lần khoái cảm qua đi, làn da cô như được phủ một lớp phấn hồng đầy gợi tình, đặc biệt là chóp mũi, từng nhịp hít ra thở vào, đỏ ửng giống như bị lạnh vào mùa đông, làm đối phương nhịn không được muốn sát lại gần để ủ ấp nó.

Nụ hôn trúc trắc của anh rơi xuống môi cô, Tần Diệp Tân bị anh hôn đến ngứa ngáy khó chịu. Người đàn ông cúi đầu thấp hơn, vươn đầu lưỡi thâm nhập vào khoang miệng cô, hòa quyện cùng lưỡi thơm của người con gái, mạnh mẽ cướp lấy toàn bộ hơi thở của cô.

Đại não đã hơi thiếu oxy, nụ hôn ngang ngược bá đạo này của anh đã khơi lên khao khát tình ái trong cơ thể cô, khiến cô chủ động vươn hay tay ôm lấy cổ anh.

Cô bị anh đè ở phía sau cửa, hai chân dần mềm nhũn ra, sức lực toàn thân đều dựa vào anh.

Thân thể anh cũng theo từng động tác dần nóng lên, buông môi cô ra, tựa nhẹ lên trán cô.

Tiếng thở dốc của hai người hòa vào nhau, nhất là trong không gian căn phòng rộng lớn như vậy, chỉ trong chốc lát đã nhen nhóm lên ngọn lửa tình yêu rực cháy.

Một lúc sau, Tần Thận nhấc hai chân cô lên, bế theo kiểu công chúa, bước nhanh đi đến giường ngủ.

Phong cách trang trí trong phòng anh cũng giống phòng cô, chẳng qua phòng ngủ của cô đã được Diệp Tình sửa chữa trang trí thêm sau khi cô vào Tần gia, ngược lại với căn phòng tràn ngập hơi thở thiếu nữ của cô, phòng của anh bài trí đơn giản hơn rất nhiều.

Màu sắc trầm tính nhưng vẫn hết sức tinh tế, không giống như nệm cao su mềm mại trên giường của Tần Diệp Tân, giường của anh cứng hơn một chút. Thế nên khi được anh đặt trên giường có rất nhiều suy nghĩ vu vơ tụ lại trong đầu cô.

Cô rất ít khi đến phòng anh, nhất là chủ động đến phòng anh để hoan ái, da mặt cô còn mỏng lắm, cho nên thường thường sẽ là Tần Thận đến phòng cô.

Người nào đó đứng trước mép giường cởi cúc áo, động tác tinh tế lại ưu nhã, bắt gặp ánh mắt của cô, động tác trên tay dường như nhanh hơn vài phần, nhưng nếu chỉ nhìn lướt qua thì không có sự khác biệt cho lắm.

Tần Diệp Tân ngồi dậy, đặt hai tay lên eo của anh, hỏi: “Nếu ba mẹ biết chuyện chúng ta yêu nhau, liệu có bị sốc không?”

“Anh không biết.”

Bàn tay anh đang cởi đến những nút áo cuối cùng, vài giây sau đó toàn bộ hàng cúc đã được phóng thích. Nét mặt anh tràn ngập ý cười, không kinh ngạc như Tần Diệp Tân tưởng tượng, mà nụ cười còn có phần yêu nghiệt.

Lớp áo sơ mi được cởi ra lộ ra cơ bắp cường tráng của người đàn ông, anh nghiêng đầu hôn phớt lên môi cô, hỏi: “Nghĩ thông suốt rồi?”

“Ừm.”

“Nói anh nghe đi.” Anh vừa nói vừa tháo dây thắt lưng, hai chân quỳ trên ga giường, nhẹ nhàng đẩy cô ngã xuống giường, áp người lên trên.

Tần Diệp Tân hít một hơi sâu, nhẹ giọng nói: “Em không muốn anh bị kẹp giữa em với ba mẹ, càng không muốn thấy anh khó xử với ông bà.”

Lời nói chân thành của cô khiến người nào đó sửng sốt hồi lâu mới bình phục lại, khóe miệng vô thức cong lên biên độ lớn hơn, duỗi tay đem vài ngọn tóc mềm quấn quanh tai, cười nói: “Đủ ngoan hiền.”

Không đợi Tần Diệp Tân phản ứng, anh cười một tiếng: “Bé con hiểu chuyện như vậy, có điểm giống một cô vợ rồi đấy.”

Người con gái bị anh trêu ghẹo đỏ cả mặt, bàn tay cuộn tròn đánh nhẹ lên ngực anh, ngượng ngùng tránh ánh mắt anh, phản bác: “Bát tự còn không có…”

Cô chưa kịp nói xong, người đàn ông đã nhanh chóng lấp kín môi cô.

Nụ hôn này không giống như lúc trước, Tần Thận hôn chậm rãi, không vội truy đuổi đầu lưỡi cô, mà là nhẹ nhàng âu yếm từng tấc như thưởng thức món ngon nhất trên đời. Nụ hôn càng sâu hơn, hơi thở của cả hai dần điều chỉnh cùng tần số, như thể sắp tan ra giữa môi và răng của nhau.

Tần Diệp Tân bị nụ hôn làm cho choáng váng, chủ động vươn lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi anh, Tần Thận rũ mi mắt mang theo ý cười, để mặc cho cô làm chủ tiết tấu.

“Ư ~” Ngón tay thon dài của cô luồn sâu vào mái tóc ngắn của anh, hưởng thụ hơi thở dồn dập cùng sự khăng khít của môi lưỡi.

Người đàn ông khéo léo cởi cúc áo ngực cuả cô, một tay âu yếm lấy bầu ngực đầy đặn và mềm mại của cô, tay kia kéo váy của cô xuống, lộ ra quần lót ren đỏ cùng bộ với áo lót.

Sau một hồi tâm tình trong phòng nghỉ của Tần Thận, lúc này quần lót cô đã nhăn nhúm lại, khiến người ta cảm thây đáng thương không thôi. Nhưng điều đó không khiến người đàn ông cụt hứng, nhân lúc hai người hơi tách nhau ra để cô cởi nốt áo còn vương lại, ánh mắt anh càng thêm đục ngầu, một bàn tay rời khỏi bầu ngực yêu thích, hai tay mạnh bạo xé rách quần lót của cô.

Tần Thận thở hổn hển, cười nhẹ: “Nhãn hiệu gì vậy, khá hợp để xé, về sau chỉ mặc hiệu này thôi nhé.”

“Anh biến thái!” Cô thấy anh lại bắt đầu lời nói hạ lưu, sắc mặt đỏ bừng.

Chiếc quần lót đỏ đáng thương bị ném sang một bên, Tần Thận thấy cô đỏ mặt, lại nghĩ đến quá khứ của cô, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, có tốt có xấu. Đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, anh giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu người con gái, cười xấu xa: “Diệp Tân bảo bối, kỳ thật em nói đúng, anh đúng là rất hư.”

Đổi lại là sự khó hiểu của cô.

Tần Thận: “Bé ngoan, đem chân mở rộng ra nào.” Dứt lời, một tay anh cắm vào giữa hai chân cô, chậm rãi lướt qua vùng lông mao.

Ngón tay tiến vào thật sâu, Tần Diệp Tân khó chịu di chuyển, dưới thân ngoan ngoãn mở rộng hai chân chờ anh chủ động tiến vào như mọi khi.

Ngay khi huyệt nhỏ rỉ nước ướt át chờ được lấp đầy, người đàn ông đột nhiên rút ngón tay ra, đặt ở bên môi cô.

“Bé con, khi em vào cấp ba, anh đã muốn làm điều này với em rồi.”

Dịch thể trong suốt bao quanh ngón tay thon dài, Tần Diệp Tân khép lại hai chân rồi cọ xát vào nhau để giảm bớt sự ẩm ướt và ngứa ngáy bên dưới, đôi mắt mơ màng ngước lên nhìn anh.

“Muốn em liếm mút cho anh, ngay lập tức nhốt em ở trong phòng anh, vừa khóc vừa nếm hết tinh túy của anh.” Anh vuốt ve dọc theo khóe miệng cô, một vệt chất lỏng rơi vào trong miệng lúc cô còn đang ngơ ngác, cô chỉ cảm thấy cả người ngứa ngáy, hai mắt to mông lung nước, miệng nhỏ “ưm” một tiếng.

“Anh trai Tần Thận…”

“Diệp Tân…” Tần Thận hôn lên khóe miệng cô, cọ cọ, “Yên tâm, ba mẹ đối với em vô cùng hài lòng, việc em cần làm là cảm thụ sự say mê của anh với em là được.”