Nuông Chiều Riêng Em

Chương 64: Ác mộng



Ở những thời khắc tuyệt vời nhất, Tần Thận từ phía sau ôm chặt lấy Tần Diệp Tân, hôn lên làn da lưng mịn màng của cô, dừng lại ở xương cánh bướm thật lâu.

Cả hai lên đỉnh cùng một lúc.

Trên con ngựa gỗ cao bằng nửa người, dâm dịch trắng đục chảy xuống đất, con ngựa gỗ còn lại lắc lư qua lại theo quán tính.

“Diệp Tân, vợ yêu của anh!” Tần Thận vén vài sợi tóc trên lưng cô, giọng nói hỗn loạn.

Người phía trước vẫn còn đắm chìm trong cao trào không nghe thấy tiếng gọi ngọt ngào của anh. Lần này quá gấp gáp, mãnh liệt nhưng không kém phần kích thích đến mức cô suýt không chịu nổi.

Tần Thận không cần cô đáp lại, từng tiếng gọi âu yếm này đến tiếng gọi âu yếm khác vang lên sau lưng cô.

Sau khi nhận ra điều đó, trái tim người con gái như có dòng nước ấm trào dâng.

Hai người đã đính hôn rồi, một cảm giác hoàn toàn mới như một bức tường ngăn cách cô của hiện tại đang cưỡi trên ngựa với cô của quá khứ.

Không có mối quan hệ nào thân thiết hơn thế. Một sợi chỉ đỏ được buộc bằng tình yêu và trách nhiệm, cuối cùng đã buộc chặt hai người họ lại với nhau.

Tần Diệp Tân nhìn xuống chiếc nhẫn đính hôn trên tay, gọi nhỏ chồng yêu vùng với nụ cười ngốc ngếch như trẻ con được kẹo.

Người đàn ông cũng cười, nhìn thấy người mình yêu vui vẻ, trong lòng anh thỏa mãn vô cùng.

“Mệt mỏi cả đêm, mình đi tắm em nhé.” Tần Thận ôm cô vào lòng.

Đêm nay hai người có chút buông thả cộng thêm việc ban ngày đi chào hỏi quan khách và giới truyền thông, cho nên sau khi tắm xong cả hai ôm nhau nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, Tần Diệp Tân khó chịu trở mình, cô vốn đã quen ngủ trong lòng anh, lúc này cực quậy một hồi đã rời khỏi vòng tay quen thuộc ấy.

Trong giấc mơ, cô đứng ở nơi tổ chức bữa tiệc hôm nay, dù là nhân vật chính nhưng dường như lại tách biệt khỏi khung cảnh đó.

Không thấy Tần Thận đâu, người con gái lo lắng nhìn xung quanh, trái tim đập thình thịch.

Ánh mắt lướt qua ba mẹ, bà nội cùng bà ngoại, qua cả Thiệu Tuyết và Hứa Hành Xuyên, tầm mắt đột nhiên ngưng lại trên gương mặt một người đàn ông đã lâu không thấy.

Cô thấy Phương Cao Dịch, người cha đã từng giết người ấy hiện đang cười nhạo cô, nụ cười vô cùng đáng sợ

Chỉ trong giây phút bốn mắt chạm nhau trời đất như quay cuồng, sàn nhà rung chuyển, đột nhiên, mọi thứ bắt đầu sụp đổ trước mắt cô với tốc đôc cực nhanh. Toà nhà từ bên trong dần sập xuống, mọi người náo loạn chạy quanh, dần dần tan biến trong không khí.

Hơi thở cô như ngưng lại, khoảnh khắc ấy một đôi tay to lớn đầy ấm áp giữ chặt cô lại.

Không biết người ấy từ đâu xuất hiện, nhanh chóng kéo cô gái đang ngơ ngác đứng đó, tránh đi lớp bụi từng mảng tường rơi vỡ, suốt cả quá trình ấy bàn tay anh vẫn không buông ra. Tình thế hỗn loạn như vậy, cô không còn quan tâm đến váy dài và đôi giày cao gót, nhân lúc ấy có ngoái đầu lại tìm kiếm hình ảnh Phương Cao Dịch.

Bộ dáng của ông ta quá khác với trước, Tần Diệp Tân bản năng cố gắng nhớ lại hình ảnh của ông ta trước kia.

Không tìm thấy Phương Cao Dịch, cô được anh đưa vào một căn phòng ẩn náu kín đáo. Trái tim người con gái co rút thật chặt, hoảng sợ, ngay giây phút cửa phòng sắp đóng lại, cô lo lắng nhìn ra ngoài cửa.

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng cô cũng trông thấy bóng dáng ông ta trong đám đông đang chạy trốn, tảng đá trong lòng chưa kịp buông lỏng thì sự khó chịu đã nghẹn tới tận cổ.

Người đàn ông đó một tay giữ mẹ Diệp Tình, tay kia cầm dao, dường như cũng cảm nhận được, ông ta đột nhiên ngẩng đầu lên chạm mắt với cô và mỉm cười đầy thách thức.

Sau đó tay cầm dao từ từ hạ xuống.

“A ~”

Tần Diệp Tân ngồi bật dậy, nước mắt lưng tròng, tay cô nắm chặt lớp chăn, trong màn đêm tĩnh mịch, một cảm giác lạnh lẽo không biết từ đâu bủa vây lấy cô.

“Đừng mà, đừng mà.” Cô nỉ non.

“Gặp ác mộng sao em?” Người bên cạnh vội bật đèn, đứng dậy rót một cốc nước, nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng cô, “Uống cốc nước cho tỉnh táo.”

Dứt lời, anh duỗi tay lau nước mắt đọng trên khóe mắt cô.

Trong đêm tối, tình cảm của đôi nam nữ còn sâu hơn bóng đêm, tựa vai nhau ngồi trên giường.

“Đừng sợ, sẽ nhanh quên thôi,” Tần Thận vẫn tiếp tục động tác trên tay, dỗ dành cô, “Có anh ở đây rồi.”

Cô đột nhiên nhớ tới cái đêm lần trước cô mơ thấy Phương Cao Dịch. Đêm trước khi về nước ấy, cô cũng gặp ác mộng, chỉ khác là lúc đó không có anh bên cạnh.

Tần Diệp Tân khịt khịt mũi, cả cơ thể vùi sâu vào trong lòng anh.

Lúc lâu sau, cô mới nhẹ nhàng nói: “Em mơ thấy cha ruột của em.”

Động tác trên tay ngưng lại, anh an ủi: “Đừng sợ.”

Người con gái cắn cắn môi, hỏi: “Lúc ấy ông ta bị kết án bao nhiêu năm?”

Kể từ sau sự việc đó, cô đã cố gắng hết sức để quên đi mối liên hệ với Phương Cao Dịch đồng thời xóa bỏ sự tồn tại của ông ta trong sinh hoạt thường ngày. Ba mẹ cũng không nhắc nhiều đến ông ta, mấy năm nay, cô chỉ biết thông tin duy nhất là ông ta phải đi tù.

“Khoảng mười năm, lúc ấy ở hiện trường phát hiện có dấu vết đánh nhau, ông ta bị chém một vết vào tay.” Anh nhớ lại.

Tần Diệp Tân không nói gì, anh dịu dàng vuốt tóc cô, cũng biết cô sợ cái gì, hiện tại bọn họ là người của công chúng, Phương Cao Dịch lại là kẻ đầy mưu đồ xấu, sớm hay muộn ông ta cũng tìm đến cửa.

Người con gái ôm chặt anh hơn, nói: “Em lo lắng ông ta gây khó dễ cho mẹ.”

“Mẹ ra ngoài luôn có chú Trịnh bảo vệ, nếu em vẫn còn lo lắng, anh sẽ bảo mẹ chú ý, mẹ sẽ hiểu thôi. Ngủ đi em, ngày mai anh sẽ sắp xếp cho em vài vệ sĩ.”

Tần Thận làm việc quyết đoán, quả nhiên ngày hôm sau có hai vệ sĩ tới làm việc. Sau khi người mà anh phái đi điều tra báo tin Phương Cao Dịch đã ra tù, Tần Thận liền yêu cầu người đó theo dõi nhất cử nhất động của ông ta.

Tiệc đính hôn qua đi, Diệp Tình bận rộn tập trung vào việc chuẩn bị đám cưới. Tần Diệp Tân còn phải đi làm, nhưng vào mỗi cuối tuần, cô đều về nhà bố mẹ cùng Diệp Tình bàn bạc kế hoạch đám cưới.

Diệp Tình đã thuê một chuyên gia tổ chức đám cưới nổi tiếng trong và ngoài nước, vậy nên mọi thứ đều được tiến hành theo đúng trình tự.

Thông cáo báo chí về mối quan hệ của Tần Thận và Tần Diệp Tân đã được phát đi một thời gian, nhưng sức nóng chuyện tình mặn nồng của cả hai vẫn chưa hề giảm bớt, chưa kể họ không phải là anh em ruột, sự chú ý của mọi người tự nhiên chuyển sang chuyện tình đẹp giống như truyện Cô bé lọ lem này, một số người thậm chí còn không ngừng xuýt xoa ao ước.

Đúng vào lúc mọi chuyện thuận buồm xuôi gió, không biết từ đâu xuất hiện một đống account marketing*, lần nữa đưa ra quan điểm rằng mối quan hệ này là phi đạo đức, ngoài ra còn đính kèm hình ảnh hai người lén lút yêu đương ở công ty làm bằng chứng với nguồn ảnh là do trợ lí cũ của Tần Thận cung cấp.

*Account marketing (堆营销号): “Blogger đưa tin giải trí” hoặc“KOL” –“Key Opinion Leader” (đây là những người có tầm ảnh hưởng trong một lĩnh vực nào đó, được đông đảo mọi người biết đến và mọi người chịu sự tác động của họ, có thể hiểu nôm na là một người đầu ngành)

Dù ngọt ngào thế nào đi chăng nữa thì đó là mối quan hệ anh em chính đáng trước khi Tần Diệp Tân và nhà họ Tần xóa bỏ thỏa thuận nuôi dưỡng. Dưới vỏ bọc của mối quan hệ anh em ruột thịt này, hai người đã có quan hệ tình cảm sai trái đạo lí, có khả năng đã xảy ra chuyện gì đó không thể giấu nổi nữa, lúc này mới vội vàng công bố.

Liên tưởng đến một nữ diễn viên giải trí nào đó bị Tần Thận chèn ép nặng nề trước khi đính hôn, chẳng lẽ Tần Thận có tật giật mình?

Nếu như vậy, nữ diễn viên kia cũng thật tội nghiệp. Tuy nhiên, đáng thương cũng chỉ là do fans cô ta tìm lý do thoái thác, cũng có người nghi ngờ cô ta tạo scandal chỉ vì muốn ôm đùi kim chủ, quả thực là người phụ nữ tâm thuật bất chính*.

*Tâm thuật bất chính (心术不正): Lòng không ngay thẳng (leosansutu.wordpress.com)

Một số fan bày tỏ thái độ không đồng tình, ôm đùi kim chủ thì có gì sai? Làng giải trí là nơi hỗn tạp như vậy thì làm sao biết được đâu mới là tình yêu đích thực.

Kết quả là hai phe cãi vã, nhưng cùng với đó, độ nổi tiếng của Hứa Thuần cũng tăng lên.

Hứa Thuần nhìn chằm chằm vào những bức ảnh người trợ lý cũ của Tần Thận lén ‘bán’ cho cô ta, nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp có nét hao hao giống chị Dịch Hi, trong lòng vô cùng tức giận. Lúc trước Dịch Dương đã ‘bật đèn’ cho cô ta vào vai nữ chính trong bộ phim mới, nhưng chỉ vì thái độ của cô ta đối với Tần Diệp Tân trong buổi tiệc bạn bè cũ không tốt, không lâu sau đó anh ta liền cắt suất diễn của cô, khiến cô ta chịu tổn thất nặng nề.

Nhưng cho dù cô ta có oán hận Dịch Dương thế nào cũng không so được với sự căm hận Tần Thận và Tần Diệp Tân. Cô ta muốn nhân cơ ‘đang hot’ này trả thù và bôi xấu hai người bọn họ.

Đồng thời, Hứa Thuần chắc chắn không phải người duy nhất cảm thấy sảng khoái bởi Tần Thận và Tần Diệp Tân đang là tâm điểm bị chỉ trích như vậy.

Dịch Hi ném điện thoại sang một bên, ngồi trên sofa khinh miệt nói: “Đáng đời.”

Một lúc sau, cô ta đã bình tĩnh trở lại, mở miệng thở dài: “Chị không cam lòng.”

Dịch Dương vuốt vuốt lọn tóc xoăn của mình, khuyên nhủ: “Quên đi chị, bọn họ cũng sắp kết hôn rồi.”

Nghĩ đến cô gái vừa ngây thơ trong sáng vừa nhút nhát sợ sệt của những năm tháng thời niên thiếu ấy, nói anh ta không có chút tình cảm nào với Tần Diệp Tân là không đúng, hơn nữa sự khát vọng sẽ có được điều gì đó từ trên người cô đã biến mất vào đêm anh ta nhận được lời giễu cợt của Tần Thận.

Quên đi. Anh ta cũng muốn nhắc nhở chính bản thân mình.

“Chị, em không làm phim nữa, chúng ta cùng nhau quản lý công ty. Đến lúc đó bố sẽ không trách mắng hai đứa nữa.”

Dịch Hi lắc đầu: “Chị không cần. Lần này trở về mục đích của chị là muốn thu dọn toàn bộ cục diện hỗn độn của công ty mình.”

Đối với một người cao ngạo đã quen như cô ta, việc hằng ngày tiếp xúc với nào là doanh số bán gạo bán mắm, chiến lược kinh doanh các thứ là một cực hình.

Dịch Dương cũng đã quen với cuộc sống phú nhị đại cơm dâng tận miệng, chẳng lo quần áo, bắt anh ta quản lí và điều hành cả một công ty cũng là một vấn đề khó khăn và đau đầu.

Nhìn chằm chằm vào em trai đang cố gắng vớt vát tình hình, Dịch Hi nghiến răng nói: “Đừng lo lắng, chị đã có cách.”

Khi cô ta nói ra lời này, trong lòng không có chút nào tự tin, cô ta nghĩ rằng nếu như Tần Thận để ý trân trọng người con gái kia như vậy, cô ta liền bắt đầu xuống tay từ người đó.

Chỉ là không ngờ cơ hội đến nhanh hơn cô ta nghĩ.