Nuông Chiều Riêng Em

Chương 7: Quang minh chính đại



Tần Diệp Tân mềm người tựa vào ngực của Tần Thận. Anh nghiêng người ôm vào eo cô, bốn mắt nhìn nhau.

Anh hỏi: “Quang minh chính đại không tốt sao?”

Tần Diệp Tân lắc đầu.

Quang minh chính đại không tốt sao? Tốt, nhưng cũng nguy hiểm.

Cụm từ quang minh chính đại trong miệng anh đối với cô mà nói quá mức xa xôi, ít nhất là ở hiện tại. Cô tự biết bản thân mình còn chưa xứng với anh.

Truyền nối hai thế hệ nhà họ Tần đều là con một, nên Tần Thận là đứa cháu trai được các vị trưởng bối yêu thương nhất. Khác với cô, anh sinh ra đã phải gánh trọng trách lớn trên lưng. May mắn thay từ nhỏ anh thông minh hơn người, tính cách lại ổn trọng ngoan ngoãn, bà nội Tần thường xuyên ôm đứa nhỏ Tần Thận vào trong lòng, khen anh tính cách cũng cực kì giống ông nội.

Tuy rằng Tần Diệp Tân là đứa trẻ được Tần gia công khai thừa nhận nuôi dưỡng, thậm chí năm cô 18 tuổi, Tần gia còn mở một bữa tiệc lớn chiêu đãi khách khứa cùng truyền thông, vì cô tổ chức một tiệc sinh nhật long trọng, nhug dù vậy trong giới thượng lưu, người khác nhìn vào, đối xử với cô và Tận Thận vẫn khác nhau một trời một vực. Nếu kẻ nào muốn chỉ trích Tần gia, người đứng mũi chịu sào luôn là Tần Diệp Tân.

Tần Diệp Tân nợ Tần gia quá nhiều, Diệp Tình cùng Tần Khánh đối với cô mà nói, đối xử chăm sóc cô còn hơn cả người thân ruột thịt.

Một khi cô đem quan hệ của hai người thông báo ra ngoài, nếu không đem đến hạnh phúc cho cha mẹ Tần, vậy thì sẽ khiến mối quan hệ gắn bó giữa bọn họ nhiều năm này thay đổi. Ông bà nội Tần không thích cô, biết được đứa cháu đích tôn bọn họ yêu thương nhất cùng cô ở bên nhau, người luôn nghiêm túc là ông nội Tần liệu có bị chọc túc giận đến mức đánh Tần Thận hay không? Càng không cần phải nói, sau khi giới truyền thông biết được anh em Tần gia ở bên nhau, sẽ thêm mắm thêm muối đưa tin tức gièm pha như thế nào.

Tần Diệp Tân nghĩ, đợi thêm một thời gian nữa. Nếu tình yêu đã bền vững, sớm hay muộn cũng thuộc về nhau. Ít nhất hiện tại so với ở trước kia ở nước ngoài tốt hơn nhiều, hai người có thể gặp mặt nhau thường xuyên hơn.

Huống hồ, ba Tần cho phép cô gia nhập công ty, bước đầu minh chứng cho việc ông tín nhiệm cùng công nhận đối với cô. Chỉ cần cô đứng vững gót chân, bất luận sóng gió thế nào cũng không đạp đổ được cô.

Sau khi làm tốt công tác xây dựng tâm lý cho bản thân, Tần Diệp Tân đón lấy ánh mắt im lặng đã lâu của anh.

Tần Thận cẩn thận hôn lên đỉnh đầu cô, “Không phải anh đang ép em. Nhưng em cũng biết, mẹ luôn tìm cách thúc giục anh tìm đối tượng hẹn hò, hiện tại em đã về nước. Anh đã xác định được ở bên em, phải nghe một đống quở trách của bà ấy cũng được. Diệp Tân, anh không cần em kề vai sát cánh bên cạnh, ba mẹ, ông bà nội cùng bà ngoại, hết thảy anh sẽ xử lí, đừng tạo cho mình áp lực lớn quá, được không?”

Tần Thận cũng hiểu được tình huống cô phải đối mặt sau khi công khai, nhưng hiện giờ cô đã trở về rồi, không còn là quá khứ nữa, đối với việc công khai hay không cũng không còn quan trọng nhất nữa. Anh đã hạ quyết tâm, chỉ cần cô gật đầu, anh có thể vì cô gánh vác đạp đổ muôn vàn khó khăn.

Trong lòng cô tràn đầy ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Ba ba đã cho em đến công ty, anh trai Tần Thận, anh chờ em một chút nhé.”

Anh có thể cúi đầu nhưng cô không muốn anh chịu thiệt thòi. Cứ phải khép nép sợ hãi quyết định không phải là một kế sách lâu dài.

Nhìn ngắm khuôn mặt yêu mị vô song của Tần Diệp Tân, Tần Thận lại nhớ đến những năm gần đây tự mình mâu thuẫn chờ đợi. Năm đó anh có chết cũng không thừa nhận dành tình cảm đặc biệt cho em gái trên danh nghĩa của mình, làm hai người uổng phí mất nhiêu năm trời. Còn bây giờ, chỉ hận không thể cùng cô mỗi đêm đều quay cuồng trên giường.

Nghĩ vậy, anh cố nén khó chịu trong lòng, nói: “Ba cho em vào công ty, nhưng em có biết có bao nhiêu gã đàn ông như sói đói, hổ rình mồi nhìn chằm chằm em khi vào công ty không?”

Tần Diệp Tân lớn lên phong thái câu người, chỉ cần ngắm nhìn thôi cũng thấy mãn nhãn, huống chi là trên giường, Tần Thận so với bất kì ai biết cô gái nhỏ có bao nhiêu mềm mại yêu kiều, tiếng gọi có bao nhiêu quyến rũ, hơn nữa, Tần Diệp Tân còn là tiểu thư của Tần gia, bất cứ kẻ nào sáng suốt đều có thể nhìn ra cô là một con mồi béo bở.

Một khi đã có được cô, kẻ đó vừa có tiền quyền vừa có tình.

Chỉ tưởng tượng đến cảnh sau này không ít gã đàn ông vây quanh cô thôi, Tần Thận đã khó chịu lắm rồi, “Cho anh một lời chắc chắn.”

Người con gái làm sao không hiểu nỗi lo lắng của anh, trái tim của người đàn ông này nhỏ nhen như lỗ kim ý, thể nghiệm một trường hợp là Dịch Dương cũng đã khiến cô đau đầu rồi.

Tần Diệp Tân rướn người lên, hôn môi lấy lòng anh: “Chờ em được ba mẹ, ông bà nội cùng bà ngoại tán thành, em sẽ nghe theo anh, được không?”

Tần Thận nghe vậy, biết cô sẽ không nhượng bộ, thấy cô mệt mỏi cả ngày nên cũng không định mạnh bạo hành hạ cô lần nữa. Anh lập tức bế người con gái mềm nhũn thành cục bông lên đi vào phòng tắm.

——

Ngày hôm sau.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Tần Thận vỗ vỗ cái đầu đang đau, đi về phía gara ô tô.

Sáng nay, từ phòng của Tần Diệp Tân đi ra, không khéo lại gặp dì Lưu đang thu dọn đồ đạc ở tầng ba. Hai người bối rối một lúc, hồi lâu vẫn là Tần Thận mở miệng phá tan không khí ngượng ngùng trước, nhờ dì ấy giữ bí mật giúp anh.

Dì Lưu cũng là bậc trưởng bối trong gia đình, bà đã sống và làm việc ở Tần gia hơn hai mươi năm, so với Diệp Tình lớn hơn vài tuổi, vì thế Tần Thận càng thêm kính trọng bà.

Anh nhớ lại ánh mắt thật lâu chưa hết kinh ngạc của dì Lưu, không khỏi lắc đầu.

Anh và cô đang trong giai đoạn tình cảm mãnh liệt, sợ rằng những điều tương tự như vậy trong tương lai sẽ có không ít.

Tần Thận đang muốn kéo cửa xe, bất chợt vang lên giọng nói của chú Trần từ chiếc xe phía sau.

“A Thận, bố cháu tìm cháu.”

Chú Trần là trợ lý của Tần Khánh, buổi sáng phụ trách đưa đón ba Tần đến công ty làm việc.

Buông văn kiện trong tay xuống, Tần Khánh nhìn đứa con trai đứng trước cửa xe, nhàn nhạt mở miệng, “Lên xe, có việc hỏi con.”