Đối với người đã định cư ở nước ngoài lâu như Tần Diệp Tân mà nói, mùi hương đồ ăn ấm áp và quen thuộc đã khơi dậy vị giác của cô, ngón tay động đũa liên tục, không thể không khen ngợi tài nấu nướng của dì Lưu.
Mỗi lần cô ngước mắt lên đều chạm phải ánh mắt của dì, Tần Diệp Tân nghi hoặc nói: “Dì ơi, trên mặt cháu dính gì sao?”
Phải nói rằng dì Lưu đã chứng kiến quá trình trưởng thành của hai đứa nhỏ ở Tần gia, bởi vậy khi biết chuyện của chúng lúc ban đầu quả thực rất kinh ngạc, nhưng sự bất ngờ qua đi, nếu hai đứa nhỏ có thể đến bên nhau sẽ là một điều tuyệt vời.
Trông thấy Tần Diệp Tân lớn lên ngày càng động lòng người, đôi mắt to tròn nghi hoặc nhìn bà, dì Lưu cười cảm thán: “Diệp Tân nhà mình ngày càng xinh đẹp, cũng không biết chàng trai nhà nào có diễm phúc cưới được cháu dì.”
Trong lòng Diệp Tình cũng có suy tính, giờ phút này mỉm cười tiếp lời: “Đúng vậy Tân nhi, nếu con có đối tượng vừa ý, mau chóng dẫn về nhà để mẹ và dì Lưu chấm điểm cho.”
Hai người thực sự yêu thương Tần Diệp Tân như người trong gia đình, muốn dành cho cô những điều tốt đẹp nhất.
Vô số lần, cô nhớ đến mẹ ruột của mình. Ngay cả người mẹ yêu thương cô nhất, luôn thở dài nói, cô sinh ra duyên dáng và quyến rũ như vậy thì phải làm gì bây giờ. Vậy mà giờ phút này, trong mắt Diệp Tình cùng dì Lưu, đứa trẻ diện mạo từ nhỏ đã khiến người ta chán ghét, khó chịu lại trở thành bảo bối của Tần gia.
Giữa những lời trêu ghẹo của mẹ và dì, Tần Diệp Tân tự nhiên nhớ tới Tần Thận, vừa thẹn thùng vừa xấu hổ cúi đầu.
Trước khi Tần Diệp Tân xuống tầng, Diệp Tình đã dùng gần xong bữa sáng, thấy con gái nhỏ lỗ tai đều đỏ bừng, trong lòng suy đoán phỏng chừng tám chín phần. Nếu không phải là Tần Thận, xem ra Tần Diệp Tân cũng thích một chàng trai khác. Trong lòng bà hiểu rõ, ý cười trong mắt càng dạt dào.
“Được rồi, không quấy rầy con dùng bữa sáng nữa, mẹ lên tầng chuẩn bị đồ, đừng quên hôm nay cùng đi mua sắm nhé.”
Tần Diệp Tân ngoan ngoãn gật đầu, trái tim nhẹ nhõm phần nào.
Sau bữa sáng, Tần Diệp Tân lên tầng thay quần áo.
Lúc trở xuống, Diệp Tình thấy cô mặc một chiếc áo cao cổ đan bằng tay màu trắng kết hợp với quần đen ống rộng. Đẹp thì đẹp thật, nhưng tổng thể bà cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Mãi cho đến khi lên xe, Tần Diệp Tân ngồi ngoan ngoãn bên cạnh bà, Diệp Tình mới nhận ra rằng, bộ quần áo này giúp con bà đem ngực bọc lại kín mít, cả chân cũng không lộ ra ngoài. Chắc là vì muốn làm hài lòng trưởng bối nên Diệp Tình cũng không nghĩ nhiều.
Ánh mắt trông thấy chú Trịnh lái xe đã đưa hai người đến trung tâm thương mại thuộc sở hữu của Tần thị, mẹ con Diệp Tình vui vẻ đi vào trong chọn quần áo. Tuy nói đây là sản nghiệp của Tần thị nhưng người nắm cổ phần lớn nhất lại là Diệp Tình. Một điều nữa là, các sản nghiệp quanh đây đều là của hồi môn lúc khi được gả vào Tần gia.
Sau khi đi vào, hai người được chào đón trực tiếp trong phòng tiếp khách đặc biệt. Tiếp theo, quản lí phụ trách dựa theo yêu cầu hôm qua của Diệp Tình, liên tục mang theo những mẫu quần áo mới nhất, xếp thành hàng đi đến.
Diệp Tình không có ý ép buộc thay đổi gu ăn mặc của cô gái nhỏ, chỉ là con gái trưởng thành, về sau sẽ có nhiều bữa tiệc phải tham gia trong tương lai, nhiều thêm vài bộ lễ phục cũng không phải chuyện xấu gì, huống chi đã là con gái nào ai ghét có nhiều quần áo đẹp.
Dưới ánh mắt chờ mong của mẹ, Tần Diệp Tân được một nhân viên dẫn vào phòng thay quần áo. Nhớ lại đêm qua người nào đó để lại vô vàn dấu hôn nặng nhẹ trên người cô, Tần Diệp Tân do dự mãi, cuối cùng lấy cớ ngại ngùng mà đuổi khéo cô nhân viên giúp mình ra. May mà Diệp Tình chọn cho cô những trang phục điều theo thiên hướng bảo thủ, cơ bản đều có thể che khuất bộ ngực. Bất cứ bộ váy nào không che được dấu tay cùng dấu hôn anh để lại, cô đều gạt bỏ ra. Diệp Tình chọn lựa cả một buổi sáng, Tần Diệp Tân cũng ngoan ngoãn thử hết.
Sau khi dùng bữa trưa ở khu mua sắm, Diệp Tình thấy thời gian còn sớm, liền gọi điện cho thẩm mỹ viện thường đến, vì vậy hai người chuyển hướng đến thẩm mỹ viện thư giãn.
Ngay khi đi vào thẩm mỹ viện đã có nhân viên tiến lên nghênh đón, mỉm cười giúp Diệp Tình cùng Tần Diệp Tân tháo trang sức, thay áo choàng dài chuyên dụng.
Vì Diệp Tình đặt phòng đột ngột, còn bên thẩm mỹ viện chỉ mới chuẩn bị xong phòng VIP nhưng phòng đó đã có khách đăt trước, phòng đơn còn lại phải chờ khách hàng trước đó sử dụng xong. Do đó, mẹ con Diệp Tình tạm thời được sắp xếp trong một phòng đơn.
Trong phòng tắm, Tần Diệp Tân bối rối thay áo choàng dài, che chắn lại phong cảnh trước ngực và bước ra khỏi nhà tắm sau khi xác nhận nó sẽ không lộ ra ngoài.
Diệp Tình đã sớm thay đồ xong, đang ở trong phòng đơn nghe nhân viên làm đẹp giới thiệu, thay cô gái nhỏ chọn nhân viên chăm sóc.
Mắt thấy con gái xuất hiện, tầm nhìn của Diệp Tình tập trung vào người cô nhưng rất nhanh rời đi, tiếp tục cười nói thảo luận cùng nhân viên làm đẹp, chẳng qua nụ cười trầm lặng hơn một chút.
Sau khi đồng ý với nhân viên làm đẹp để Tần Diệp Tân được chăm sóc cơ thể trước, Diệp Tình đứng dậy, dặn dò cô vài câu, đi ra ngoài để lại phòng cho hai người.
Nhìn bóng dáng mẹ rất nhanh rời đi, Tần Diệp Tân nghi hoặc cúi đầu nhìn trước ngực mình, thấy vẫn bọc kín mít như cũ, lúc này mới thấy yên lòng.
Về phía Diệp Tình, không đợi con gái nhỏ phản ứng lại, bà vội đi ra cửa, sau khi áp xuống trái tim đang đập thình thịch liên hồi, vội vàng nhờ người ấy điện thoại lại đây, gọi ngay cho Tần Khánh.
Điện thoại được kết nối, đầu bên kia đang định cất tiếng, không ngờ vợ ông đã nhanh chóng mở lời, giọng nói ngọt ngào xen lẫn bực bội.
“Ông xã, anh còn nhớ lời em nói không, hai đứa nhỏ nhà mình chắc chắn có gì đó mà, hôm nay Diệp Tân đi với em mà ăn mặc kín không kẽ hở làm em còn thấy kỳ lạ. Từ lúc con bé thay quần áo, liền không lộ ra một chút phong cảnh nào bên dưới cổ, em còn không để ý…”
Dừng một chút, Diệp Tình nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, tiếp tục nói: “Vừa lúc nãy, thật là quá đáng, anh không biết thôi, trên đùi Tân nhi toàn là dấu hôn nồng đậm, hai đứa nhỏ thật là, tối hôm qua gạt chúng ta dám ngủ chung, làm em còn suy nghĩ, suy nghĩ có nên tác hợp chúng nó với nhau không, Tần Thận cũng thật là, em nhìn thấy trên đùi con bé đỏ cả một mảnh, thằng bé này thật không biết nặng nhẹ mà.”