Nương Tử À, Vi Phu Biết Sai Rồi

Chương 22: 22




Hoàng cung Hy Nguyệt Quốc
Trên điện nghị sự, Đỗ Huy Vũ ngồi trên bậc cửu cấp nhìn đám đại thần đang ồn ào dưới điện không khỏi bực tức
- Các ngươi lại ồn ào cái gì, hiện giờ quốc khố trống rỗng, các ngươi không lo nghĩ cách phân ưu với trẫm mà còn ở đó cãi nhau ầm ĩ là sao?
- Bẩm hoàng thượng, như người vừa nói hiện nay quốc khố của chúng ta trống rỗng, nhưng việc tăng cường thuế chúng ta không thể nào áp dụng nữa, thuế thì đã tăng rất cao, người dân khắp nơi khổ cực, quốc khố còn chưa đầy, người nói bây giờ phải làm sao? - Một vị đại thần đứng ra bẩm tấu, từ khi tân đế đăng cơ, tình hình của Hy Nguyệt ngày càng bất ổn, tất cả bọn họ đều biết lúc trước là do hoàng đế giết huynh đoạt vị, thế nhưng bọn họ lại không dám chống đối, lúc trước có một vị đại thần đã đứng ra phản đối hoàng đế, kết cục bị Đỗ Huy Vũ phán vào tội khi quân phạm thượng tru di tam tộc
- Trẫm không cần biết, cứ tiếp tục tăng thuế, các ngươi cũng nên bỏ ra một phần nộp vào quốc khố đi chứ
- Không được đâu hoàng thượng, nếu tiếp tục tăng thuế chỉ e trong nước lòng dân oán hận, như vậy tình hình sẽ càng thêm rối loạn - Đám đại thần lên tiếng phản đối, lúc tiên đế còn tại vị, Hy Nguyệt chưa từng xảy ra sự việc như này, đúng là thời thế thay đổi, ông trời thật đã muốn diệt Hy Nguyệt rồi
- To gan, đến lời của trẫm các ngươi còn dám cãi, người đâu lôi những người vừa nãy phản đối trẫm ra chém hết đi - Đỗ Huy Vũ tức giận quát, đám đại thần lo sợ, cả đại điện chìm trong im lặng.

Từ ngoài cửa điện, một tên lính hớt hải chạy vào quỳ bệch xuống bẩm báo
- Bẩm báo hoàng thượng, ở biên giới có tin báo về khẩn cấp, nói là mười vạn binh mã của Minh Quốc đang tiến về biên giới Hy Nguyệt chúng ta
- Cái gì? Ngươi mau lặp lại lời vừa nói cho trẫm nghe
- Dạ, bẩm hoàng...!hoàng thượng, mười vạn binh mã của Minh Quốc đang trên đường tiến đánh vào biên giới của chúng ta

- Đáng chết! Minh Quốc đó lại dám dẫn binh đến đây, hừ, các ngươi lập tức điều động binh mã đi ứng chiến, ta phải đánh cho bọn người đó chỉ có đi mà không có về - Đỗ Huy Vũ ra lệnh dẫn binh xuất chiến nhưng chẳng ai đồng ý đứng ra dẫn binh, ai không biết dưới tình hình bây giờ nếu dẫn binh đi cũng không giành được phần thắng ngược lại còn bị tổn thất nặng nề
- Hoàng thượng, tuy quân số chúng ta đông hơn Minh Quốc nhưng quốc khố của chúng ta trống rỗng, không có đủ để cung cấp cho quân sĩ đi đánh trận, như vậy lòng quân không được ổn định chỉ e mất nhiều hơn được, hay là ngài cho sứ giả đi nghị hòa đi hoàng thượng
- Đúng vậy đó hoàng thượng, mong ngài hãy suy nghĩ lại - Đám đại thần đồng loạt quỳ xuống can ngăn
Đỗ Huy Vũ như đang cân nhắc gì đó, ông ta phất tay áo đi ra khỏi đại điện, không để ý đến đám đại thần đang quỳ ở đó.

Hoàng đế về đến ngự thư phòng liền cho người chuẩn bị giấy bút
- Người đâu, mau chuẩn bị giấy bút cho trẫm
Ông ta dứt lời một tên thái giám nhanh chóng mang đồ tới, Đỗ Huy Vũ cầm lấy bút viết gì đó rồi cho gọi người mang phong thư đi
- Mau đem phong thư này đến hoàng cung giao cho hoàng đế Thanh Viên Quốc
- Dạ - Tên thuộc hạ hành lễ rồi nhanh chóng đi làm nhiệm vụ được giao.

Đỗ Huy Vũ ngồi dựa trên ghế hơi thất thần một lúc thì Đỗ Yên bước vào
- Nhi thần tham kiến phụ hoàng
- Đứng lên đi, sao ngươi lại về đây ? - Ông ta nhìn nữ nhi của mình, không lẽ nàng có việc gì đó quan trọng nên đến bẩm báo
- Bẩm phụ hoàng, nhi thần có chuyện bẩm báo - Đỗ Yên hơi thất vọng nhìn phụ hoàng của mình, tuy nàng ta bây giờ là công chúa nhưng thật ra nàng ta biết phụ hoàng của nàng ta chỉ xem nàng ta như một con cờ của ông
- Có chuyện gì, mau nói đi
- Dạ, nhi thần ở Thanh Viên nghe trộm được, hoàng đế Thanh Viên đang âm thầm cử Thanh vương đến hợp tác với Thánh chủ U Linh để thâu tóm hoàn toàn Minh Quốc và Hy Nguyệt của chúng ta
- Cái gì? Ngươi nói là thật? - Đỗ Huy Vũ tức giận đập bàn, hoàng đế Thanh Viên lại ra tay trước ông một bước
- Điều nhi thần nói đều là sự thật - Nàng ta vẻ mặt vô cùng chân thật nói với ông ta nhưng đằng sau lớp mặt nạ là vẻ mặt gì không một ai thấy được
- Hừ, được rồi, ngươi về cung của mình trước đi
- Dạ, nhi thần xin cáo lui
Hoàng cung Thanh Viên Quốc
- Hoàng thượng, bên Hy Nguyệt cho người đưa thư đến

- Được, đưa đây trẫm xem - Viên Mặc Tuân nhận lấy phong thư từ trong tay tên thuộc hạ mở ra xem, trong thư hoàng đế Hy Nguyệt nói Minh Quốc đang tiến đánh về phía Hy Nguyệt, Đỗ Huy Vũ nhờ hắn ta xuất binh trợ giúp
- Hoàng thượng, trong thư đó nói gì vậy? - Tên thuộc hạ thân cận của hắn ta thấy chủ nhân của mình vẻ mặt nghiền ngẫm, bạo gan hỏi thử
- Hoàng đế Hy Nguyệt mong ta xuất binh đánh Minh Quốc
- Vậy...
- Hừ, tại sao ta phải giúp ông ta
- Nhưng chẳng phải người và ông ta hợp tác sao?
- Hợp tác? Đúng thật lúc trước có hợp tác, nhưng ngươi nghĩ thử xem, Minh Quốc cùng Hy Nguyệt đấu nhau, bất kể bên nào thắng cũng sẽ tổn thất, đến lúc đó, chúng ta chỉ cần làm ngư ông đắc lợi, dẫn binh tiến đánh, chẳng phải chuyện thống nhất đại lục này sẽ dễ dàng hơn sao
- Hoàng thương anh minh
Bên Hy Nguyệt đang rối loạn thì bên quân của Minh Quốc lại vô cùng yên lặng.

Đỗ Nguyệt Nhã ngồi dựa trên ghế, hai mắt nhắm hờ, một bóng người vén rèm bước vào tiến lại gần nàng
- Bẩm chủ nhân, bên đó ta đã làm theo lời người dặn
- Tốt lắm, bây giờ ngươi mau đem thuốc này cho ông ta uống đi - Đỗ Nguyệt Nhã đưa cho nàng ta một gói thuốc, kế hoạch của nàng phải nói là bắt đầu rồi, nàng sẽ khiến cho tất cả những người năm xưa hại chết cả nhà nàng phải hối hận
- Dạ, thuộc hạ cáo lui
Bóng người đó vừa đi thì Tiểu Ngân xuất hiện
- Tiểu thư, Thanh vương đến tìm người, người có muốn gặp ngài ấy không?

- Cho hắn vào đây đi
- Dạ
Tiểu Ngân vén rèm bước ra ngoài một lúc thì đến lượt Thanh vương bước vào.

Hắn yên lặng đứng đó nhìn nàng bằng ánh mắt ôn nhu, nàng thì trốn tránh ánh mắt của hắn mà nhắm mắt lại, hai người cứ như vậy cho đến khi hắn mở miệng ra nói chuyện với nàng
- Nhã Nhã, lần này rất nguy hiểm, nàng cho ta theo cùng để bảo vệ nàng được không?
- Chẳng phải ngươi cũng đến đây rồi sao, vậy còn hỏi ta làm gì
- Nàng nói vậy tức là đồng ý rồi đúng không
- Tùy ngươi nghĩ - Thật ra nàng đã điều tra ra sự thật, chuyện năm đó không liên quan đến hắn, hắn và nàng giống nhau chỉ là một con cờ mặc người khác sắp đặt.

Nhưng nàng không biết nên đối mặt với hắn ra sao bởi vì nàng yêu hắn nhưng lại không tin tưởng hắn, là nàng có lỗi với hắn, nàng đã làm hắn đau lòng.