Edit: Con Kien Cang
Cờ bạc hại người hại mình, cửa nát nhà tan không phải là chuyện hiếm gặp.
Bạch Ly không có chủ kiến, ý chí yếu đuối, đã sống trong cảnh nghèo khổ quá lâu, đặc biệt dễ dàng sa ngã.
Có hai nguyên nhân để Bạch Vi ra tay ngoan độc: thứ nhất dụng ý của Lưu Kỳ khó dò, đáng bị trừng phạt, thứ hai là muốn dọa sợ Bạch Ly.
"Không.....ta sẽ không đánh bạc nữa....."
Bạch Ly bị dọa tè ra quần, cứ cảm thấy cục đá kia giống như đặt trên ngón tay hắn, ngón tay co rút đau.
Hắn sợ hãi nhìn chằm chằm Bạch Vi, cảm thấy sau khi nàng ngã xuống giếng thì đã thay đổi thành người khác.
Tâm ngoan thủ lạt, không lưu tình.
Bạch Vi biết trong lòng hắn nghĩ gì, Bạch phụ Bạch mẫu đều nghĩ nàng bởi vì bị Cố Thế An kích thích cho nên tính tình mới thay đổi, sợ nói đến sẽ làm nàng thương tâm, bởi vậy không dám hỏi dù chỉ một chút.
Nàng đếm bạc trong túi, bên trong vậy mà có hơn mười lượng bạc, không cần nghĩ cũng biết, đây là bạc chia hoa hồng từ năm mươi lượng của Bạch Ly thua.
“Đọc sách 9 năm, học trò nhỏ cũng chưa có thi đậu, ngươi có nghĩ mình đọc sách giỏi không?" Bạch Vi đem bạc cất vào tay áo, bạc nhà ai cũng không phải do gió lớn thổi tới, nếu ngươi muốn tiếp tục đọc sách, trước tiên nghĩ cách lấy lại năm mươi lượng rồi hẳn nói."
"Ta......"
"Ban ngày ngươi cùng cha cùng nhau đi lên trên trấn bán giày rơm, buổi tối ở nhà chép sách kiếm bạc." Bạch Vi đánh Lưu Kỳ một đ.ấ.m kia, tay phải vừa đau vừa xót, giơ tay lên thổi phù phù một chút.
"Có nghe thấy không hả?"
".......đã biết."
Bạch Ly nhìn bóng lưng rồi đi của Bạch Vi, nước mắt rơi xuống, không nhịn được ủy khuất trong lòng.
Hắn đi thi mấy năm, cơ bản khảo đề đã có hiểu biết, tiên sinh cũng nói sang năm tỷ lệ hắn thi đậu rất cao.
Hắn cũng không có tiêu tiền của nàng, nàng dựa vào cái gì muốn hắn đi kiếm tiền, còn không cho phép hắn đọc sách.
Bạch Ly khóc chạy về nhà.
Bạch Vi đang ở trong sân dạy Bạch Khải Phục bện giày rơm.
Giang thị ngồi một bên xử lý rơm, thấy Bạch Ly lau nước mắt, thút thít xông vào gian phòng, lo lắng đứng lên, muốn đi vào hỏi một chút đã xảy ra chuyện gì.
“Đứa nhỏ này đi ra ngoài một chuyến, thế nào khóc trở về?”
Bạch Vi giữ chặt Giang thị, kêu bà ngồi xuống: “Bạch Ly bị người ta lừa năm mươi lượng bạc, trong lòng hắn khổ sở, cứ để hắn bình tĩnh lại đã.”
Giang thị mở to hai mắt nhìn: “Bị lừa? Không phải cho Lưu Kỳ vay sao?”
Năm mươi lượng này bà nhớ thương rất lâu, bây giờ nghe nói không có nữa, đau lòng muốn mạng bà mà!
“Hắn sợ chúng ta mắng hắn, nên nói dối chúng ta cho Lưu Kỳ mượn.” Bạch Vi không dám nói cho Bạch phụ Bạch mẫu biết chuyện Bạch Ly đi sòng bạc đánh cược thua, sợ bọn họ biết, trong lòng sẽ không thể chịu đựng được. “Con tìm văn chương của Bạch Ly đi lên trên trấn nhờ tiên sinh nhìn qua, ngài ấy nói hắn ở trên phương diện văn chương không có thiên phú, tạm thời con không có ý định để cho hắn tiếp tục đọc sách nữa." Nàng liếc nhìn nhị lão rồi nói tiếp: “Con thấy tính tình hắn quá đơn thuần, nên mới dễ dàng bị mắc lừa. Ngày thường để cho hắn cùng cha cùng đi trên trấn bán giày rơm, để hắn trải qua những khó khăn trong cuộc sống, làm phong phú thêm kiến thức của mình. Buổi tối về nhà, chép sách cho tiệm sách, có thể giúp hắn kiếm tiền, còn có thể giúp hắn ghi nhớ trong lòng, đối với văn chương sau này của hắn có rất nhiều tác dụng."
Giang thị cùng Bạch Khải Phục nghe nói Bạch Ly không thể đọc sách được nữa, trong lòng họ có chút lo lắng. Tính tình của Bạch Ly, không thể làm được những thứ khác, nếu không cho hắn đọc sách, vậy thì hắn có thể làm gì? Lại nghe được dự tính sau này của Bạch Vi, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
"Như vậy cũng tốt." Giang thị cảm thấy đau lòng năm mươi lượng bạc kia, nhìn vầng thâm xanh dưới mắt Bạch Vi, bà không thể mở miệng cự tuyệt được: "Phải giáo huấn nó để nó ghi nhớ thật lâu, năm mươi lạng bạc, chúng ta có thể xây một phòng ở mới a."
Bạch Vi nhìn qua mấy gian phòng tường đất, cũng không nói gì.
Nàng đem mười mấy lượng bạc lấy được từ chỗ Lưu Kỳ đặt vào tay Giang thị, rồi nói: “ Đại ca đọc sách có thiên phú, không học tiếp thì đáng tiếc lắm. Nhà chúng ta bây giờ đã có bạc, con cũng đã tìm được một phương pháp kiếm tiền, có thể cung cấp nổi cho đại ca đọc sách, cha ngày mai cùng đại ca đến thư viện trên trấn, tìm tiên sinh trước kia của đại ca nói chuyện, để cho đại ca đến thư viện tiếp tục đọc sách."
Bạch Khải Phục trong lòng cảm thấy thẹn với trưởng tử, bây giờ ông có thể bện giày rơm, không chút do dự gật đầu đáp ứng.
“Chuyện này không thể qua loa, đừng tiết kiệm.” Bạch Vi căn dặn Bạch Khải Phục đừng tiếc bạc, mua lễ vật phải có thành ý.
Bạch Khải Phục ghi nhớ, chờ Bạch Mạnh trở về, sẽ hỏi tiên sinh hắn yêu thích cái gì.
Giang thị bóp bạc trong tay, bà vẫn cảm thấy không chân thực, cảm giác giống như đang nằm mơ giữa ban ngày.
Trước đó, một chuyện nối tiếp một chuyện xảy ra, gần như khiến cả cái nhà này sụp đổ.
Cuộc sống trải qua vô cùng khó khăn.
Vậy mà trong khoảng thời gian ngắn, đột nhiên nhà bọn họ có bạc.
“Đại ca của con cũng đã hai mươi rồi, người khác bằng tuổi hắn con cái đều chạy khắp nơi.” Giang thị muốn cưới nương tử cho Bạch Mạnh, xây lại phòng mới.
Bạch Vi có tiền trong tay, nhưng không dám phung phí, nếu nhìn trúng ngọc thô phải bỏ bạc ra mua.
Tuy tay nghề này kiếm bạc rất dễ dàng nhưng chi phí bỏ ra cũng rất cao.
“Nương, hôn nhân đại sự không vội, cưới vợ cũng không thể qua loa, nếu có cô nương tốt, nàng và đại ca đều xem vừa mắt, thì liền cưới về nhà, bây giờ chúng ta nên lấy việc đọc sách làm trọng." Bạch Vi cảm thấy phẩm hạnh của nữ nhân rất quan trọng, hiền lương thục đức, có thể phân biệt đúng sai, như vậy gia đình mới hòa thuận.
Với hoàn cảnh hiện tại của nhà bọn họ, sẽ không có cô nương nào nguyện ý gả a.
Giang thị không có chủ kiến, Bạch Vi nói cái gì chính là cái đó.
Bà nhìn hai cha con, một người nghiêm túc dạy học, một người nghiêm túc học cách bện giày rơm, khóe môi mím chặt dần thả lỏng, bà chợt cảm thấy càng ngày càng có hy vọng.
——Lưu Kỳ lảo đảo về nhà.
Phùng thị xách rổ tre từ vườn rau trở về, nhìn thấy Lưu Kỳ người đầy máu, bà ta hét lên: "Nhi tử, con bị làm sao vậy? Ai đã đánh con?" Bà ta hét vào nhà: "Lưu Quyên, nhanh lên, ngươi đi gọi Lưu lang trung tới, đệ đệ ngươi bị thương!"
Lưu Quyên từ trong nhà đi ra, nhìn thấy hắn thì vô cùng sửng sốt, nàng che miệng vội vàng đi gọi lang trung.
Lưu Kỳ trên tay đầy máu, m.á.u còn nhỏ giọt xuống đất, trong mắt hắn đầy lệ khí, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái nữ nhân điên Bạch Vi kia!
“Tiểu tiện nhân đó dám đả thương ngươi? Ta đây liền đi lột da của nàng!” Phùng thị giận điên lên, Lưu Kỳ được bà xem như tròng mắt mà che chở, bình thường một sợi tóc cũng không nỡ đụng, nhưng bị Bạch Vi ra tay độc ác đánh đến mức khiến hắn gần như tàn phế!
Lưu Kỳ đối với Bạch Vi hận thấu xương cho nên không có ngăn cản Phùng thị.
Phùng thị lao ra khỏi sân, đụng phải Cố Thế An.
“Thẩm, thẩm đây là đi đâu vậy?” Tay trái của Cố Thế An bị băng bó, quàng qua cổ, tay phải cầm một giỏ trúc đựng mười quả trứng và một cân đường. “Ta nghe nói Lưu Kỳ bị thương nên đặc biệt đem đến một ít đồ để hắn bồi bổ một chút."
Vẻ mặt nhăn nhó của Phùng thị hơi dịu đi khi nhìn thấy Cố Thế An, tức giận nói: "Bạch Vi, tiểu kỹ nữ kia đánh Kỳ nhi bị thương, ngươi nói nàng là ai mà dám đánh Kỳ nhi? Ai cho nàng lá gan? Ta sẽ không để yên cho con tiện nhân đó, không đánh gãy chân nàng ta, ta không nuốt trôi cục tức này!"
Cố Thế An áy náy nói: "Đều tại ta, nếu không phải ta kêu Lưu Kỳ làm chân chạy, để hắn mời Bạch Ly tới nhà ta lấy bạc, cũng sẽ không chọc giận Bạch Vi, đem lửa giận trút lên người Lưu Kỳ.
"Chuyện này sao có thể trách ngươi được?" Phùng thị hận không thể muốn Bạch Vi c.h.ế.t đi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đã nhìn ra, tất cả mọi người ở Bạch gia đều là chó điên! Bắt được ai thì sẽ cắn người đó! Cố cử nhân, ngươi cũng thật không dễ dàng, đụng phải nhạc gia như vậy, may mà đã từ hôn." Bà cũng không tiện bỏ Cố Thế An ở nhà đi tìm Bạch Vi tính sổ, nên đã gọi người vào nhà: "Đừng đứng ở đây, chúng ta vào trong ngồi đi."
Cố Thế An đưa giỏ cho Phùng thị, sau đó đi theo bà vào nhà.
Lưu Kỳ đang ngồi trên ghế, nhìn thấy Cố Thế An, lập tức đứng lên.
"Trên người ngươi bị thương, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi đi, là lỗi của ta không suy nghĩ thấu đáo, gây phiền phức cho ngươi." Cố Thế An cười khổ: "Vi muội từ trước đến nay đều là người hiền lành, tốt bụng và hiểu biết, ta không biết tại sao, nàng lại trở thành như thế này."
Lưu Kỳ vẻ mặt ảm đạm, không nói gì.
Cố Thế An liếc nhìn vẻ hung dữ trong mắt hắn, trong mắt hơi lóe lên, hướng về Phùng thị mặt đang đầy hận ý: "Nếu như ngài tin hiền chất, cũng đừng đi tìm Bạch Vi phiền phức, ta nghe nói nàng ở trên trấn đi theo Tạ Ngọc Trác học nghề, học chạm khắc ngọc. Triệu lão gia trên trấn rất yêu thích ngọc, Tạ Ngọc Trác cùng ông ấy có giao tình tốt, Triệu lão phu nhân sắp mừng thọ, Triệu lão gia nhờ Tạ Ngọc Trác điêu khắc cho ông ấy một tượng ngọc Quan Âm, xem như thiếu nợ Tạ Ngọc Trác một cái nhân tình."
" Nếu ngài làm Bạch Vi bị thương, Bạch Vi là đồ đệ của Tạ Ngọc Trác, hắn tìm Triệu lão gia giúp đỡ, thua thiệt vẫn là các ngươi." Cố Thế An tỏ ra lo lắng, muốn giúp đỡ nhưng lại vô năng ra sức, thở dài nói: “Ở Thanh Thủy trấn, Triệu lão gia muốn đối phó ai, ai có thể trốn thoát?