Sắc mặt của Cố Thế An đột nhiên thay đổi.
Lưu Kỳ trong lòng bồn chồn, trợn to hai mắt nhìn Cố Thế An: "Lý chính tới chỗ huynh làm gì?"
Cố Thế An trầm mặt bảo Lưu Kỳ trốn vào trong phòng phía sau.
Lưu Kỳ mang bao bố đi vào phòng phía sau.
Hắn đứng dựa trên khe cửa, nhìn thấy Cố Thế An mở cửa ra, lý chính đang đứng ở cửa cùng với mấy nam tử trong thôn.
Lý chính nhìn Cố Thế An, người có khí chất ôn nhuận, tao nhã, dò hỏi: "Thế An, hôm qua ngươi có đến tiệm ngọc khí của Tạ gia không?"
Cố Thế An siết chặt ngón tay trong tay áo, mặt không đổi sắc nói: " Lý chính, có chuyện gì vậy?"
Lý chính nghĩ tới mục đích đến đây, vẻ mặt không được tự nhiên: "Bạch Vi vừa mới nói với ta, tiệm ngọc khí bị mất một tượng ngọc Quan Âm, nói ngươi đã từng đến ngồi đó, lại dò hỏi lão bản chuyện ngọc Quan Âm, nàng nói chuyện ngọc Quan Âm này, ngoại trừ lão bản cùng nàng, còn có khách nhân biết thôi, không ai khác biết về ngọc Quan Âm. Nàng nhờ ta tới cửa hỏi một chút, xem ngươi có biết tung tích của ngọc Quan Âm này không."
Lý chính nói đến rất hàm ý, chỉ kém một chút hỏi thẳng Cố Thế An: 'Bạch Vi nhờ ta hỏi ngươi, ngươi trộm ngọc Quan Âm để ở đâu?'
Nụ cười trên mặt Cố Thế An cứng lại, Lưu Kỳ mang ngọc Quan Âm về đặt ở trong nhà hắn.
Nếu bị lục soát ra được, hắn đừng mong thoát được tội.
"Ta cùng lão bản có quan hệ cũng không tệ, chỉ là đến ngồi trong tiệm một lát, lúc tán gẫu chỉ thuận miệng hỏi một câu, cũng chưa thấy qua ngọc Quan Âm." Cố Thế An rất khó chịu, kiềm chế cơn tức giận, trong mắt lộ ra thất vọng cùng bất đắc dĩ: “ Với thân phận hiện tại của ta, không cần thiết vì ngọc Quán Âm này, mà tự hủy hoại tương lai của mình.”
Một khi hành vi trộm cắp bị điều tra, hắn sẽ bị cáo trạng lên công đường, bị lưu vết nhơ, sẽ không thể tham gia khoa cử được nữa.
Cố Thế An sẽ không vì nhỏ mà mất lớn.
Nơi nào lý chính lại không biết đạo lý này? Nhưng Bạch Vi nhất quyết cho rằng Cố Thế An đã lấy trộm, ông không muốn để ý tới, nhưng Bạch Vi cứ ở đứng trước nhà ông không chịu rời đi, còn nói với thôn dân là ông sợ Cố Thế An nên mới không dám đi đòi công đạo cho nàng.
Thật là hồ nháo!
Lý chính không muốn mất đi thanh danh, cũng không để dân làng nói ông e sợ cường quyền.
"Bạch Vi phát thề, nếu không tìm thấy ngọc Quan Âm ở nhà ngươi, là nàng oan uổng ngươi, nàng bằng lòng quỳ ở từ đường, tiếp nhận sự trừng phạt của tộc pháp." Lý chính bị buộc đến mức này, cho nên mới tới làm dáng một chút: "Thế An, ngươi đừng để trong lòng, ta chỉ tùy ý lục soát một chút thôi."
Cố Thế An không nhúc nhích.
Lý chính không thể tùy ý cho người xông vào lục soát, cái này sẽ đắc tội với Cố Thế An.
Tiến thoái lưỡng nan.
Lưu Kỳ tâm hoảng ý loạn, không ngờ lý chính lại tự mình tới đây là vì ngọc Quan Âm. Nhìn thấy hai người đang giằng co ở cửa, hắn hốt hoảng ôm theo ngọc Quan Âm, đang định rời đi bằng cửa sau, thì nhìn thấy Bạch Vi cùng hai nam tử từ trên con đường nhỏ đi tới.
Trong mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi, nếu Bạch Vi bắt quả tang được là hắn trộm, Triệu lão gia sẽ không để yên cho hắn!
Sự hoảng loạn tột độ bao trùm lấy hắn, tim Lưu Kỳ đập thình thịch, toàn thân run rẩy.
Hắn sợ hãi đến cực hạn, nhất thời bộc phát độc ác, cắn chặt răng, ánh mắt dữ tợn.
Là Bạch Vi ép hắn làm như vậy, muốn c.h.ế.t thì cùng nhau chết!
Hắn đặt cái bao xuống đất, mở rương gỗ, lấy ngọc Quan Âm ra, hung hăng đập xuống đất.
Đầu ngọc Quan Âm bị trúng một góc, đầy vết nứt.
Lưu Kỳ trong lòng thống khoái, Quan Âm bị hỏng, hắn nhìn xem Bạch Vi làm sao giao phó!
Hấn nhét ngọc Quan Âm vào rương gỗ, từ cửa sau lẻn vào bên trong một nhà xí trốn.
Bạch Vi vừa vặn dẫn người từ chỗ rẽ đi tới, nhìn về phía cửa sau đã đóng chặt, để lại hai nam tử canh cửa.
"Đừng để người mang theo đồ chạy trốn."
"Yên tâm đi, hai huynh đệ chúng ta sẽ trông coi." Bạch Kim Bảo cùng Bạch Kim Ngọc căn bản không tin Cố Thế An lấy trộm đồ của Bạch Vi, trong lòng thấy thật đáng tiếc cho Cố Thế An, phải đối phó với Bạch Vi, một nữ nhân không hiểu lý lẽ.
Bọn hắn là nghe theo phân phó của lý chính tới đây, tiện thể xem trò đùa.
Bạch Vi tựa hồ như không biết hai huynh đệ hắn nghĩ gì, nàng nhìn thoáng qua nhà xí, khóe miệng hơi nhếch lên. Đã sớm phát hiện Lưu Kỳ mang theo đồ muốn chạy trốn, có lẽ là nhìn thấy nàng dẫn người tới, nên đem đồ thả lại bên trong nhà Cố Thế An.
Nếu như hắn mang đồ chạy trốn, ngay lập tức nàng bắt được, dù sao cũng là từ trong nhà Cố Thế An đi ra, mục đích của nàng coi như đã đạt được.
Bất quá, nếu Lưu Kỳ đã tự mình bỏ chạy, đương nhiên Bạch Vi sẽ giả vờ như không nhìn thấy.
Nàng đi vòng tới cửa trước, lý chính đang đứng ở trước cửa, Cố Thế An thì đang đứng chặn ở cửa, không cho người đi vào.
Khi thôn dân biết tin, ngày càng có nhiều người đứng từ xa xem náo nhiệt.
"Cố Thế An, nếu ngươi thật sự không có trộm ngọc Quan Âm của ta, tại sao không dám để lý chính đi vào lục soát? Ta nhìn ngươi chính là trong lòng có quỷ." Bạch Vi cười lạnh một tiếng, giọng mỉa mai nói:" Đứng thẳng không sợ bóng nghiêng, cử nhân lão gia đang sợ cái gì?"
Nhìn thấy người tụ tập xung quanh ngày càng nhiều, trong lòng Cố Thế An cảm thấy lo lắng, sắc mặt trông rất khó coi.
Hắn không trúng phép khích tướng của Bạch Vi, hắn nhìn về phía tay trái của mình: “Vi muội, ta còn tưởng rằng cánh tay này cùng năm mươi lạng bạc đã xóa sạch ân oán giữa chúng ta, hiện tại xem ra ngươi vẫn còn oán hận ta, là muốn cắt đứt con đường quan lộ của ta, mới bằng lòng bỏ qua sao?"
"Đó đều là chuyện cũ, mọi chuyện đã kết thúc, Cố Thế An, bây giờ ta hỏi ngươi, có dám hay không để cho ta đi vào lục soát?" Bạch Vi quét một vòng trong đám người, ánh mắt rơi vào khuôn mặt ẩn nhẫn của Cố Thế An, nhếch môi nói: "Hay là ngươi cho rằng lý chính không có tư cách lục soát nhà ngươi? Nếu đã như vậy, ta không còn cách nào khác, vậy thì nhờ người viết đơn kiện, cáo trạng lên nha môn, để quan sai tới khám xét." Dừng một chút, lại nói thêm một câu, trong mắt tràn đầy lạnh lùng: "Nếu như ngươi không sợ mất mặt, để cho mọi người trong huyện đều biết Cố cử nhân của chúng ta là một kẻ trộm, tôi sẽ không chê phiền phức"
"Sắp đến kỳ thi mùa xuân, ta không muốn bị các ngươi gây phiền phức làm phân tâm." Dù hắn có ẩn nhẫn đến đâu, đối mặt với Bạch Vi hùng hổ dọa người, Cố Thế An cũng không thể nhịn được nữa: "Bạch Vi, nếu các ngươi oan uổng ta, thì Bạch gia các ngươi phải từ Thạch Bình Phong thôn dọn đi, rời khỏi Thanh Thủy trấn."
Các thôn dân mười phần thông cảm Cố Thế An, cảm thấy Bạch Vi, nữ nhân này quá ác độc, muốn hủy hoại con đường làm quan của Cố Thế An!
Cũng không cảm thấy yêu cầu để một nhà Bạch Vi dọn đi của hắn là quá đáng.
"Ta cũng không hy vọng là ngươi, đường đường cử nhân vậy mà là một kẻ trộm, thế nhưng mất mặt cũng là huyện của chúng ta."
Bạch Vi không thèm nói nhảm với hắn, bước tới đẩy hắn ra, bước vào lục soát trong nhà.
Cố Thế An bị đẩy lùi lại vài bước, dựa vào cửa, nắm chặt tay, trong mắt lộ ra vẻ hung ác nham hiểm.
Hắn nhìn bóng dáng đang tìm kiếm của Bạch Vi, khóe miệng cười lạnh.
Hắn nghe thấy động tĩnh rời đi của Lưu Kỳ, mới có thể giả bộ nhượng bộ, chỉ chờ nhìn thấy Bạch Vi tự tìm đường chết.
Một số nam tử cũng theo vào nhà để lục soát.
Có thôn dân nhìn không được, khuyên Cố Thế An đừng chấp nhặt cùng Bạch Vi, nữ nhân điên này.
Cố Thế An ngược lại an ủi bọn hắn: "Là ta cô phụ nàng, nàng làm bất cứ chuyện gì, ta đều nguyện ý nhận. Ta là cử nhân duy nhất của huyện thành trong chín năm qua, bị ký thác nhiều kỳ vọng, thực sự không dám phân tâm, nếu thi rớt sẽ làm các ngươi thất vọng. Mới đưa ra yêu cầu một nhà nàng dọn đi, hy vọng nàng có chừng mực, hiện tạ xem ra..."
Hắn lắc đầu, đối với Bạch Vi rất thất vọng.
Thôn dân đối với Bạch Vi càng tức giận hơn, ước gì Bạch gia có thể rời khỏi Thạch Bình Phong thôn !
Đừng có lại gây tai họa cho Cố Thế An!
Một lúc sau, một nam tử trẻ từ giữa phòng đi ra, sắc mặt có chút không đúng, ở bên tai lý chính nói một câu.
Sắc mặt của lý chính đại biến, ánh mắt nhìn Cố Thế An thay đổi.
Cố Thế An trong lòng bắt đầu lo lắng, nhưng còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy Bạch Vi cầm theo ngọc Quan Âm bị hỏng đi ra, đôi mắt đỏ bừng vì tức giận.
"Cố Thế An, ngươi còn có cái gì muốn nói!" Bạch Vi vẻ mặt tức giận, đem ngọc Quan Âm đặt lên trên bàn, để mọi người có thể nhìn rõ: "Tốt cho một cái cử nhân! Làm ra chuyện trộm gà trộm chó, khắp thiên hạ chỉ có ngươi một người cử nhân như vậy!”
Khi Cố Thế An nhìn thấy ngọc Quan Âm bị hư hại, đầu óc trống rỗng, hắn tưởng Lưu Kỳ đã lấy đồ đi, nhưng không ngờ Lưu Kỳ thế mà lưu lại đồ vật, đổ tội cho hắn?
Bạch Vi nhìn thấy sự kinh ngạc hiện lên trong mắt Cố Thế An, lập tức sắc mặt nàng trở nên u ám, cười khẩy: "Lần này, dự định nói là ai đem đồ để vào trong nhà của ngươi hả?"
Cố Thế An mím chặt môi, trong lòng cảm thấy kích động:“Cái ngọc Quan Âm này, đích thực là Lưu Kỳ để trong nhà của ta.”
Hắn cũng không phải ngu ngốc, lúc này làm sao có thể không biết, Bạch Vi cố ý hãm hại hắn?
Nơi nào có chuyện trùng hợp như vậy, Lưu Kỳ vừa đến thì lý chính cũng tới ngay sau đó!
Khi Bạch Vi từ trên trấn trở về, nàng đã ngồi chờ trong từ đường ở cổng thôn. Từ lúc Lưu Kỳ vào thôn, nàng đã nhìn chằm chằm xem hắn đi đâu.
Nếu ngay từ đầu Lưu Kỳ đem đồ giấu trong nhà nàng, nàng sẽ đem đồ lục soát ra rồi đem chúng bỏ vào trong nhà Cố Thế An.
Nếu như tới thẳng nhà Cố Thế An thì càng tốt.
"Việc này có liên quan gì tới Lưu Kỳ? Bởi vì ta làm tay hắn bị thương, hắn là đang trả thù ta?" Bạch Vi chế nhạo: "Lưu Kỳ căn bản chưa từng đến tiệm ngọc khí, sao hắn có thể trộm được? Lại nói nếu hắn đã lấy trộm, tại sao lại để ở trong nhà của ngươi?"
Ngay từ đầu, khi Bạch Vi đánh bị thương Lưu Kỳ, nàng đã bắt đầu tính kế Cố Thế An.
Muốn vạch trần bộ mặt thật của hắn, làm hủy hoại danh tiếng yêu quý của hắn.
Sau đó, khi nghe Tạ Ngọc Trác nói Cố Thế An hỏi chuyện về ngọc Quan Âm, thì Bạch Vi đã nảy ra ý tưởng, để Tạ Ngọc Trác mời Cố Thế An đến cửa tiệm, dùng đó để làm chứng cứ Cố Thế An đã đến cửa tiệm, khi vạch trần sự thật, thì không có cách nào rửa sạch hiềm nghi.
Không đợi nàng động thủ, Cố Thế An cùng Lưu Kỳ, đã hành động theo kế hoạch của nàng rồi.
Sắc mặt Cố Thế An trông rất khó coi.
Những thôn dân cũng cảm thấy không thích hợp, ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Cố Thế An.
"Đánh rắm nương nhà ngươi đi! Kỳ Nhi mặc dù chơi bời lêu lổng, nhưng hắn chưa từng làm chuyện trộm cắp! Mấy ngày nay hắn thành thành thật thật dưỡng thương ở nhà, chưa từng đến trên trấn. Làm sao hắn có thể trộm được tượng ngọc Quan Âm này." Phùng thị đợi đến Triệu lão gia đến nhà, muốn đi mời lý chính, tình cờ nghe được Cố Thế An nói cùng Bạch Vi, tức đến bể phổi: “Kỳ nhi bị thương, ngươi giả mù sa mưa đến thăm hắn, nói Bạch Vi đi làm đồ đệ cho người ta, học cái gì chạm khắc ngọc, xúi giục Kỳ nhi đánh gãy tay Bạch Vi, muốn hủy hoại đời này của nàng ta! Chiều hôm qua còn đến nhà ta nói, nói cái gì Bạch Vi đã chạm khắc ngọc Quan Âm đã xong, hôm nay sẽ đưa đi cho Triệu lão gia, từ nay về sau, cả nhà Bạch Vi dựa vào Triệu lão gia mà phát tài! Muốn Kỳ nhi đi phá hư, Kỳ nhi lại không ngốc, sao có thể làm tay sai cho ngươi?"
"Sao thế? Ngươi làm tặc, giờ bị bắt, lại đem chậu phân muốn úp lên đầu Kỳ nhi, sao tâm ngươi lại đen tối như vậy?" Phùng thị rất bao che khuyết điểm, trước đây đi theo nịnh nọt Cố Thế An, đối với hắn rất khách khí. Nhưng khi nhìn thấy Cố Thế An tạt nước bẩn lên người Lưu Kỳ, liền trở mặt không quen biết. Vì rũ sạch tội cho Lưu Kỳ, không quan tâm mình có nói thay Bạch Vi hay không!
“Ta rất kỳ quái, tại sao Bạch Vi lại bỏ qua một cử nhân như ngươi, mà đi theo một bảo tiêu nghèo kiết hủ lậu. Đó là vì ngươi chê nàng là thôn cô, không xứng với một cử nhân như ngươi, nên hất nước bẩn lên người nàng, nói nàng là đôi giày rách của Thẩm Ngọc a!”