Ánh sáng trong phòng hơi mờ tối, nhìn từ đằng xa, đại khái hình dáng giống như một tượng ngọc Quan Âm, phần đầu bị đập vỡ nứt một mảng lớn.
Hắn chỉ lo tức giận, mà quên nhìn xem kỹ hơn.
"Đây chính là hoa sen Quan Âm mà ta nhờ muội đánh bóng cho ta sao?"
Tạ Ngọc Trác vui sướng đến phát điên!
Đây là đồ giả do hắn làm ra, tuy ngọc ẩm và trong suốt nhưng vẫn có khuyết điểm.
So với tượng ngọc Quan Âm của Triệu lão gia chẳng là gì.
"Ha ha ha ha, Triệu lão gia, sai rồi! Bọn hắn đã phạm sai lầm! Tượng Quan Âm của ta và tượng Quan Âm của ngài đều được cất trong nhà kho, bọn hắn không nhận biết cái nào là của ông, nhìn thấy là tượng Quan Âm thì nghĩ đã lấy trộm được!" Tạ Ngọc Trác cười đến toét cả miệng, phấn khích muốn nhảy dựng lên!
"Sai sao?"
Lưu Kỳ trợn tròn mắt nhìn tượng Quan Âm, chỉ biết chất lượng ngọc sờ vào cảm thấy mềm mịn, vậy coi như chất lượng không tệ phải không? Lại lấy được ở trong nhà kho, nên cứ khẳng định đó là của Triệu lão gia.
Hắn lại chưa bao giờ nhìn thấy tượng Quan Âm của Triệu lão gia.
Mấy người bọn hắn cũng không có hiểu biết gì về ngọc bích.
Cố Thế An cũng không quan tâm tới cơn đau của mình, kinh ngạc nhìn Tạ Ngọc Trác.
Sai rồi sao? Trộm sai rồi sao!
Hắn bởi vì Tạ Ngọc Trác phải bồi thường hai ngàn lượng, cảm giác vui sướng khi người gặp họa liền biến mất, thay vào đó là cơn tức giận tột độ!
Ánh mắt Cố Thế An nhìn Bạch Vi giống như muốn ăn thịt người.
Triệu lão gia nhìn thấy tất cả, trong lòng ông đã hiểu rõ hết thảy.
Một người hai người đều muốn tính kế Bạch Vi, nhưng không ngờ đều thua trong tay nàng một cách vô ích.
Triệu lão gia nhìn nàng một cái thật sâu, ông nhìn thấu mọi chuyện nhưng mà không nói ra, đoán chừng hai người kia cũng biết.
"Tạ Ngọc Trác, tự ngươi xử lý tượng ngọc Quan Âm của mình đi."
Triệu lão gia liếc nhìn khuôn mặt đáng ghét của Cố Thế An, nhíu chặt lông mày.
Mặc dù ông chân chính là một thương nhân, chỉ biết đến lợi ích, nhưng ông lại coi trọng tình cảm nhất.
Bạch gia nuôi dưỡng Cố Thế An trưởng thành, cung cấp cho hắn đọc sách, thi đậu công danh, nhưng hắn lại không biết báo đáp ân tình, vong ân phụ nghĩa, đánh mất nhân tính.
Âm hiểm, đạo đức giả.
Triệu lão gia kiêng kỵ nhất, thậm chí chán ghét nhất loại người này.
Các thôn dân không biết nội tình, đều cho rằng Tạ Ngọc Trác vận khí tốt, Cố Thế An trộm sai tượng ngọc Quan Âm, cho nên hắn không cần bồi thường hai ngàn lượng bạc!
Tạ Ngọc Trác nhìn Triệu lão gia rời đi, quay sang nhìn Cố Thế An mặt mũi bị bầm dập, nín một bụng tức giận: "Tượng ngọc Quan Âm này trị giá một trăm lượng, ngày mai ngươi nhất định phải đem bạc trả cho ta. Nếu ngươi không trả, ta sẽ kiện lên quan!"
Nếu Cố Thế An không muốn để hắn tốt, hắn tuyệt đối sẽ không nể mặt!
Cố Thế An cười lạnh một tiếng, mười phần khinh thường.
Tạ Ngọc Trác tức giận dâng cao: "Huyện thái gia cùng tri phủ coi trọng ngươi, nếu không thụ án. Ta liền đi lên Kinh Thành, dù đập nồi bán sắt cũng muốn làm cho ngươi thân bại danh liệt."
Cố Thế An nâng tay phải lên lau m.á.u mũi, chịu đựng cơn đau ở tay trái: "Tạ NgọcTrác, người thật sự muốn cùng ta đối nghịch sao?
Tạ Ngọc Trác nhíu mày, nhìn thấy Cố Thế An uy h.i.ế.p mình, cười lạnh nói: "Ta đi chân trần, còn sợ ngươi đi giày sao?"
' Bụp' một quyền đánh vào cằm của Cố Thế An, Tạ Ngọc Trác tức giận nói: "Dám trộm đồ của lão tử, không đánh c.h.ế.t người không được a." Lại đánh liên tiếp hai quyền vào trên mặt Cố Thế An, giơ nắm đ.ấ.m qua lại ở trước mặt Cố Thế An: "Ở chỗ này chính là nắm đ.ấ.m của lão tử cứng, xem ngươi g.i.ế.c ta, hay là ta hủy diệt ngươi trước!"
Cố Thế An bị thương không nhẹ, cho nên không có cách nào tự vệ hay phản kích.
Khóe miệng hắn bị đánh rách ra, trong miệng tràn ngập mùi m.á.u tanh, hắn nắm chặt nắm tay phải, tràn đầy hận ý.
Tạ Ngọc Trác hừ lạnh một tiếng, lôi kéo Bạch Vi đi trên trấn, chưa nhìn thấy được tượng ngọc Quan Âm, trong lòng cảm thấy không an tâm.
Các thôn dân nhìn đoàn người rời đi, nghĩ tới việc mình đã làm với Bạch gia, trên mặt không được tự nhiên, trong lòng bất an giải tán.
--
Lưu gia.
"Triệu lão gia, để ngươi chê cười." Phùng thị trên mặt tươi cười, nịnh nọt nói: "Kỳ nhi gan so với chuột nhỏ hơn, tuyệt đối sẽ không làm chuyện trộm cắp! Người đọc sách lòng dạ nhiều, còn chúng ta lão bá tánh bình thường, không dám trêu vào, vẫn là ngài hiểu rõ lí lẽ, nếu giống như ta liền sẽ ăn thua thiệt!"
Triệu lão gia nâng chén trà lên, nhìn thấy bên trong chén trà trôi nổi hai lá trà, ông không động miệng.
Phùng thị cười ngượng, nói: "Trong nhà nghèo, không có trà ngon gì, mong ngài đừng chấp, đừng chấp." Bà ta nháy mắt với Lưu Quyên.
Lưu Quyên nũng nịu đến bên cạnh Triệu lão gia, muốn nói Bạch Mạnh đã đập vỡ chiếc vòng ngọc của nàng.
Triệu lão gia không đợi Lưu Quyên mở miệng, lôi kéo nàng ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn Lưu Kỳ.
"Nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì."
Lưu Kỳ co rụt cổ lui về phía sau.
"Nếu ngươi không nói, để ta điều tra phát hiện ra..." Triệu lão gia cười một tiếng, không rõ ý tứ, lời tuy không nói hết nhưng lại khiến sau lưng Lưu Kỳ ớn lạnh.
Hắn không dám nói dối, một năm một mười đem mọi chuyện nói rõ, bắt đầu từ chuyện Cố Thế An đưa bạc để hắn làm chân chạy vặt, những lời Cố Thế An nói, không bỏ sót một chữ nào đều nói hết ra.
Triệu lão gia trầm mặc không nói, Cố Thế An ngoài mặt rõ ràng là đang khuyên nhủ Lưu Kỳ, nhưng thực tế là đang bày mưu tính kế cho Lưu Kỳ, dạy hắn cách đối phó với Bạch Vi như thế nào.
Lưu Kỳ ngu như heo, thật sự dựa theo lời Cố Thế An nói mà làm theo.
"Ngươi lừa bạc của Bạch Ly, dẫn hắn đi đánh bạc sao?" Triệu lão gia bình tĩnh nói một câu, khiến Lưu Kỳ trong lòng run lên.
Hắn muốn phản bác, nhưng nhìn đôi mắt nhìn thấu của Triệu lão gia, ánh mắt chột dạ, liếc nhìn láo liên, không dám nhìn thẳng.
Triệu lão gia đứng dậy, nhìn Lưu Quyên một cái.
Trong lòng Lưu Quyên căng thẳng.
Trong lòng Phong thị có dự cảm không tốt.
Bà không đi Bạch gia đòi ba mươi lượng còn lại, chính là vì Lưu Kỳ đã lôi kéo Bạch Ly đi đánh bạc, sợ nháo đến trước mặt Triệu lão gia.
Làm sao biết được Triệu lão gia cũng không phải là kẻ ngốc dễ lừa gạt!
Triệu lão gia đã nghe phong phanh tiếng gió là Lưu Kỳ nghiện cờ bạc, nhưng trước đó ông cũng không để trong lòng, người mà ông muốn nạp là Lưu Quyên, cũng không quan hệ gì cùng Lưu gia.
Chuyện xảy ra hôm nay, ông không thể không suy nghĩ nhiều hơn.
"Lưu Quyên, ta nghĩ ngươi không thích hợp vào Triệu gia, ta có một viện tử ở bên ngoài, sẽ để ngươi ở đó, chờ sau khi sinh ra hài tử, ngươi nếu có dự định khác, ta sẽ không bạc đãi ngươi." Triệu lão gia cuối cùng cũng không muốn có dính dấp đến Lưu gia, nên không có ý định nạp Lưu Quyên.
Sắc mặt Phong thị thay đổi.
Lưu Quyên sắc mặt trắng bệch, ngón tay nắm lấy ống tay áo của Triệu lão gia: "Triệu lão gia, ta.. trước đó ngài đã nói, muốn nạp ta vào phủ, không muốn hài tử trở thành con tư sinh..."
"Nếu ngươi nguyện ý ở viện tử bên ngoài, vậy thì cùng ta đến trên trấn, nếu không nguyện thì, chờ khi ngươi sinh hài tử, ta sẽ phái bà tử qua." Triệu lão gia tâm ý đã quyết.
Lưu Quyên vứt bỏ sự trong sạch của mình, đem hết thảy của mình trao cho Triệu lão gia, chỉ chờ được gả vào Triệu gia, sống cuộc sống như một thiếu nãi nãi!
Bây giờ Triệu lão gia nói với nàng, ông không có ý định cho nàng danh phận!
Lưu Quyên gấp đến mức bật khóc cầu xin: "Triệu lão gia, ta... Nếu ngài không thu nạp ta, ở trong thôn ta làm sao có thể trải qua?"
Bạch gia sẽ cười c.h.ế.t nàng!
Triệu lão gia bất vi sở động.
Phùng thị giận điên lên, nhìn Triệu lão gia lòng dạ sắt đá, nghiến răng nghiến lợi: "Triệu lão gia, ngài nói gì vậy? Quyên nhi đã là người của ngài, đương nhiên sẽ đi cùng ngài."
Chờ Lưu Quyên hạ sinh một hài tử mập mạp, cũng không tin Triệu lão gia không đáp ứng!
Dù không cam tâm như thế nào, Lưu Quyên cũng phải xách hành lý của mình theo Triệu lão gia lên trên trấn.
Triệu lão gia cũng không có tự mình dẫn Lưu Quyên đến đó, mà chỉ phái quản gia đi an bài. Ông trực tiếp hồi phủ, đi thỉnh an Triệu lão phu nhân.
Triệu lão phu nhân đang ngồi phơi nắng trong sân, nhìn thấy Triệu lão gia một mình đi tới, ngoài ý muốn nói: "Hôm nay ngươi không phải đi thu xếp cho cô nương kia vào phủ sao?"
"Mẫu thân của nàng là người không dễ đối phó, đệ đệ nàng nghiện cờ bạc, phẩm hạnh không đoan chính, cùng nàng kết thân rất phiền phức." Triệu lão gia tuy yêu thích nữ nhân, nhưng sẽ không bị thổi gió bên gối." Vị hôn phu cũ của nàng ta là Bạch Mạnh. Ta rất coi trọng tay nghề điêu khắc của muội muội Bạch Mạnh. Sau này sẽ có lui tới, vì vậy Lưu Quyên không thích hợp để vào Triệu gia."
Triệu lão gia nghe nói Bạch Mạnh đã trở lại thư viện. Nếu sau này thi đậu công danh, ông nhất định phải kết giao, vì thế làm sao ông có thể dính dáng đến cái phiền toái Lưu Quyên này ?
Lúc trước cũng không có ý định thu nạp Lưu Quyên, nhưng bởi vì nàng đang mang thai nên mới cho nàng một danh phận. Bây giờ xảy ra chuyện, tâm tư cũng phai nhạt đi.
Đợi sau khi sinh xong, cấp một chút bạc liền đuổi đi.
Triệu lão phu nhân sao có thể không biết Triệu lão gia đi một bước tính ba bước, biết nên lựa chọn như thế nào, chính là nhờ như thế nên mới có thể đưa gia nghiệp phát triển ngày càng thịnh vượng.
Mặc dù có một vạn phần có thể, ông cũng sẽ không để chuyện đó thành không thể.
"Nếu không muốn dính dáng đến một nhà cực phẩm Lưu Quyên, cũng không có ý định thu nạp nàng ta, ta xem đứa bé trong bụng nàng ta cũng không cần thiết giữ lại." Triệu lão phu nhân đặt chén trà lên bàn đá.". "Hài tử luôn hướng về mẫu thân, chỉ cần hài tử còn, chúng ta cũng đừng mong thoát khỏi phiền phức này, sau này nhất định sẽ gây huyên náo gia đình không yên."
Triệu lão gia cười nói: "Ngài không phải thích có thêm phúc con cháu sao?"
"Ta đã có mấy đứa cháu ngoan rồi. Lưu Quyên vì tiền mới đến với ngươi, sao có thể tốt được? Nếu tốt thì không sẽ đi cùng ngươi khi chưa giải trừ hôn ước." Triệu lão phu nhân trầm giọng nói: "Mạn Nương và Như Ý không đủ tốt sao? Suốt ngày tìm cô nương bên ngoài, nếu tham thích mới lạ, ngươi nên tìm một cô nương có gia cảnh trong sạch rồi nạp vào trong phủ, đừng trêu chọc những người không đứng đắn."
"Nhi tử đã biết." Triệu lão gia ngồi một lúc cùng Triệu lão phu nhân, chuẩn bị quay lại chính viện, quản gia vội vàng trở về nói: "Lão gia, Lưu cô nương, mời ngài đi qua một chuyến."
"Có chuyện gì?"
"Nàng nói muốn hai người hầu hạ, bụng đã lớn, không có y phục phù hợp, mời ngài đi qua giúp nàng xử lý."
Triệu lão gia dừng lại, nghĩ đến ánh mắt không can tâm, tràn đầy dã tâm của Lưu Quyên, lời nói của Triệu lão phu nhân luôn quay cuồng trong đầu ông.
Một lúc lâu sau, ông ta mới nói: "Thỉnh Phó lang trung, sắc cho nàng một chén thuốc."
Quản gia trong lòng chợt cả kinh, Phó lang trung...Đây là không muốn đứa nhỏ này sao?