Anh ta cười một cái: “Nếu thích thì em cứ tiếp tục trần truồng chạy cũng được”.
TÔI:”……”
Tôi cười khan.
Anh ta xoa cằm tôi, nheo mắt cảnh cáo: “Nhớ kỹ, đừng bao giờ nghĩ tới chuyện bỏ trốn, nếu không … một con ma dễ thương như em, vừa thơm vừa ngọt, có thể làm bữa ăn đó.”
Tôi chớp chớp nước mắt trên mi, trịnh trọng gật đầu: “Không trốn, nhất định không bỏ trốn!”
Não úng rồi, chạy không nổi!
Ngày hôm sau, Diêm vương ra khỏi nhà, đợi đến tối tôi liền lôi hành lý bỏ trốn.
Tôi lập kế hoạch rồi, công việc cũng không cần nữa, cứ trốn một thời gian trước rồi tính.
Ngay cả khi bị đói cũng còn tốt hơn là bị ăn.
Tôi biết Tiểu Giá hẳn đang lo lắng cho tôi, vậy nên lúc kéo hành lý tôi tới tìm Tiểu Giá trước.
“Sơ thất, cậu không sao hả? Vậy tuyệt quá rồi!”
Tiểu Giá nói lúc không thấy tôi đuổi kịp mình thi có quay lại tìm tôi, nhưng quay lại lại phát hiện ra mình không thể vào nhà Diêm vương nữa.
Cậu ấy hỏi tôi đem qua xảy ra chuyện gì, tôi một năm một mười kể hết cho cậu ấy nghe.
Đột nhiên, một tia sáng trắng mờ nhạt xuất hiện trên cổ tôi, cảm giác nóng ran.
Tiểu Giá hỏi: “Sơ Thất, chuyện gì thế này?”
Tôi lắc đầu “Tớ không biết nữa.”
Đột nhiên, tôi nhớ ra rồi!
Đêm qua, vị Diêm vương xấu xa muốn ăn thịt tôi đã ôm tôi vào lòng, còn nhấp một ngụm trên cổ tôi.
“Sơ Thất, cậu sao thế? Sao mặt lại đỏ như này?”
Tôi nghe xong sờ sờ mặt: “Mặt tớ đỏ lắm?”
Cậu ấy gật đầu.
Tôi đến gần cậu ấy, nói với cậu ấy chuyện tôi đã bị Diêm Vương hút máu.
Tiểu Giá dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi, nói: “Sơ Thất, này là con dấu của Diêm Vương đó, cậu trốn không thoát rồi.”
“Hả?” Tôi bối rối.
Trốn không thoát?
Vậy không phải tôi sắp chết sao?
“Phải làm sao đây? Tớ mà trốn không thoát thì sẽ bị ăn thịt đó!”
“Haha, Diêm Vương dọa cậu thôi!” Tiểu Giá cười nói: “Nếu tớ đoán không lầm, ngược lại có thể anh ta thích cậu đó!
“Thích tớ sao?” Tôi sợ hãi lắc đầu nói: “Đừng đùa nữa, anh ta nói một con ma đáng yêu như tớ có thể làm bữa ăn đó!
“Sơ Thất Thất.” Tiểu Giá cười xoa đầu tôi “Dù sao cậu cũng không trốn được, cứ ngoan ngoãn về nhà đi. Cậu mang dấu ấn của anh ta trên mình rồi, cho dù cậu có trốn đi đâu anh ta cũng biết được hết. Lỡ mà có làm anh ta tức giận … tới lúc đó, khà khà.”
“Tiểu Giá, cậu làm sao dám chắc anh ta sẽ không ăn tớ?” Tôi vẫn là có chút lo lắng, “Tớ nghe bảo ma có thể ăn ma, cũng có thể ăn người đó!
“Đó là ác quỷ hèn hạ. Ở âm phủ có quy định. Những con ma ác như vậy sẽ mãi mãi bị chốn dưới mười tám tầng địa ngục, không bao giờ được đầu thai. Mười chín vị Diêm Vương thực tế đều là quỷ vương thượng cổ, họ là hiện thân của Chúa đó ”
Diêm vương xấu xa đó lại dám lừa tôi?
Cái tên chó chết này!
Tôi không dám chạy trốn.
Nhưng tan làm xong tôi cũng không muốn quay lại nhà Diêm Vương.
Tôi lang thang trên phố, ngắm nhìn những con đường vắng lúc năm giờ sáng, lại nhìn vòng đu quay lúc nửa đêm.
Tiếp đó, tôi đi qua một phố bar dài sôi động.
Bảy tám người đàn ông với phụ nữ ăn mặc sành điệu, họ say rượu, ôm ôm ấp ấp, lắc lư đi ngang qua tôi.
Tôi thoáng thấy cô gái cuối cùng có mang mọt chiếc kẹp hình con bướm đỏ trên tóc.
Giống như kiểu của tôi vậy.
Đầu tôi đau dữ dội, rất nhiều hình ảnh ký ức lộn xộn hiện lên trong đầu tôi.
Tôi đang vùng vẫy dưới một người đàn ông … Tôi đang nằm trong vũng máu …
Cơn đau dữ dội đột nhiên biến mất, những ký ức đó cũng bị gián đoạn.
Tôi nhìn lên những người đã tấp vào lề đường.
Kẹp tóc đó!
Vấn đề chắc hẳn là do chiếc kẹp tóc mà cô gái đó đang đeo.
Tôi kéo hành lý của mình đi theo.
Có điều, càng đến gần, tim tôi càng loạn nhịp.
Tôi, tôi cảm thấy bản thân như đang sợ hãi!
Nhưng tôi lại không biết mình đang sợ điều gì?
Có điều, càng đến gần họ, nỗi sợ hãi trong lòng tôi càng tăng lên!
Cơ thể tôi thậm chí bất giác run lên …
Tôi đột ngột quay đầu bỏ chạy.
Tựa như có một cảm giác tiềm thức thôi thúc tôi: chạy đi, nhanh chạy đi!
Hãy trốn đến một nơi an toàn!
Tôi chạy về nhà Diêm vương.
Định thần lại thì đã thấy mình đã đứng ở cửa biệt thự rồi.
Tôi kéo hành lý, nấp ngoài cửa, cẩn thận xem xét.
Một mùi thơm xộc thẳng vào lỗ mũi.
Vị chua chua ngọt ngọt rất hấp dẫn.
Bụng tôi cồn cào, đói đến mức nó bắt đầu ca bài “Vườn không nhà trống” luôn rồi
Đói quá đi.
“Em mà còn không vào nữa thì thịt bò nóng hổi thơm phức cùng sườn xào chua ngọt sẽ nguội mất đó.” Giọng nói của Diêm vương truyền đến.
Giọng này không giống đang tức giận cho lắm?
Tôi lưỡng lự rồi lôi hành lý vào.
Anh ta bưng đĩa cá hấp vừa ra khỏi nồi, quay người đi về phía phòng bếp, ngẩng đầu nhìn tôi nói: “Rửa tay rồi ra ăn đi.”
Hành lý của tôi anh ta cứ coi như không thấy.
Tôi nhìn anh ta như hiểu ý, cho tay vào túi quần, lấy ra một nắm tiền.
“Phí sinh hoạt.” Tôi thận trọng đặt tiền vào tay anh ta.
Anh ta cầm tiền, nhìn tôi chằm chằm không nói tiếng nào.
Tôi hỏi: “Không đủ sao?”
Anh ta vẫn không nói.
Tôi nhìn những món ăn phong phú, đầy màu sắc, thơm phức và đầy hương vị trên bàn.
Quả thật, nửa đồng lương ít ỏi của tôi đúng là không đủ?
Tôi cảm thấy da thịt hơi đau, trong lòng rất bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn rút ra những đồng tiền cuối cùng nhét vào tay anh ta: “Đại nhân, hết thật rồi đó!”
Đây là tiền lương cả tháng của tôi đó, chỉ còn nhiêu đó thôi!
“Đây là chi phí sinh hoạt?” Diêm vương nhướng mày hỏi: “Còn chi phí ở thì sao?