Ở Rể

Chương 122: C122



Cuộc xung đột này vốn có thể tránh được, ngoài việc Đao gia chết và Dương Chư bị thương nặng thì những người khác không bị gì quá nghiêm trọng.

Họ tấn công ăn ý, xem ra không phải là lần đầu.

Họ ngang ngược, càn rỡ, không cho phép ai chống đối, người chết trong tay họ, Đao gia không phải đầu tiên, cũng chẳng phải cuối cùng.

Họ bình tĩnh lau máu trên tay như giết một con chó mà thôi.

Món canh do Minh Nguyệt Lâu hầm mấy ngày mấy đêm đã bị Dương Chư làm lãng phí, chưởng quầy xót xa vô cùng.

Nhưng ông ta không kịp đau lòng, Dương Chư bị kẹt trong nồi, nửa người dưới bị phỏng, chưởng quầy không ngừng dạo quanh nồi, gào lên với hộ vệ: “Mau lôi công tử ral”

Dương Chư coi như đã bị phế, Tiêu Lâm nghĩ thế, bị phỏng cỡ đó, cộng thêm vừa rồi mọi người lo giết Đao gia, xử lý chậm trễ, có lẽ thịt của Dương Chư đã bị phỏng tới rã ra rồi.

Hiện tại Dương Chư không chết, cổ đại không có chất kháng sinh nhưng thịt hẳn ta rã ra thì cũng sẽ chết do vi khuẩn nhiễm trùng.


Nước lạnh dội lên người Dương Chư không thể vào trong nồi, miệng nồi bị thịt Dương Chư chặn cứng, nước lạnh chảy đầy đất.

Tình cảnh này đúng là gieo gió gặt bão.

Chỉ là Đao gia hành tẩu giang hồ nửa đời, giờ chết nhục nhã như thế đúng là đáng tiếc. Nhưng theo tư duy của hiệp khách giang hồ, mạng của ông ta đổi một mạng của công tử Dương gia thì coi như chết cũng có ý nghĩa, chết xứng đáng.

Minh Nguyệt Lâu nhuốm máu, phụ huynh của đám thế gia đều đã biết

Dương Chư vừa xung đột với Đao gia là Minh Nguyệt Lâu đã phái người báo cho mấy thế gia, mời người lớn trong nhà tới khuyên, thuận tiên lôi người về.

Không ngờ Dương Lạc nghe xong thì vung tay không coi ra gì: “Chỉ là một kẻ giang hồ, có thể làm gì con trai bổn quan? Giang hồ khách to gan làm loạn, cũng nên trị tội rồi!”

Những nhà khác đều có thái độ giống nhau, con mình ở ngoài sẽ không bị một tên giang hồ làm khó, họ khinh khỉnh cho người hầu của Minh Nguyệt Lâu chút tiền thưởng rồi tiếp tục đánh cờ thưởng trà.

Chỉ có Tần phủ nổi giận.

Vì Tân phủ có ba người đang ở đó.

Tân Nam, Tần Bắc thì cũng thôi, Tiêu Lâm là con rể, đã thành hôn mà còn tới chỗ như thế.

Tân Phượng Uyển tức giận dậm chân.

Lão thái thái tức giận, ra lệnh Tân Phong mau chóng tới Minh Nguyệt Lâu đón người.

Bên Minh Nguyệt Lâu, mọi người vừa lôi vừa túứn Dương Chư ra khỏi nồi.




Dương Chư vừa ra tới là quỳ mọp trên đất, mọi người liên tục giội nước lạnh, nếu là ở ngoài thì đã bị lên cơn sốc rồi, Dương Chư bị phỏng rất nặng.

Dương Chư vẫn còn khá khoẻ, vừa tru lên vừa rống giận, chỉ hướng Tiêu Lâm: “Đầu tại ngươi! Nếu không phải ngươi muốn Minh Nguyệt cô nương thì sao bổn công tử lại gặp tai hoạ thế này!”

Tiêu Lâm bình tĩnh ngồi trên bàn uống rượu, tai hoạ vẫn lan tới chỗ mình.

Tân Nam nghe xong thì tức giận: “Còn có lý lẽ không hả? Liên quan gì tỷ phu của ta? Rõ ràng ngươi muốn Minh Nguyệt cô nương mà giờ lại đổ lên đầu tỷ phu của ta!”

Dương Chư bị trọng thương, Dương gia trách tội thì không ai gánh nổi.

Mấy người Hàn Quế sợ Dương gia trách tội nên cũng hùa theo Dương Chư: “Lại? nếu không phải giúp Tiêu Lâm mở mang tầm mắt thì chúng ta có đánh nhau với giang hồ không?”

A, hoá ra còn có thể nói như vậy.

Đệ tử thế gia không chỉ am hiểu thay đen đổi trắng, chơi chiêu hèn kế bẩn cũng rất thành thạo.


Rõ ràng họ chỉ lo tranh giành rồi làm không lại người ta mới gây ra tai hoạ này.

Tiêu Lâm bàng quan đứng nhìn, bây giờ lại thành hắn sai

Cũng đúng, chỉ có Tiêu Lâm là không chỗ dựa, không đổ cho hắn chẳng lẽ vu oan cho Tân Nam và Tần Bắc.

Tân phủ, họ không chọc nổi.

Đúng là đáng ghét.

Hôm nay Dương Chư mời Tiêu Lâm ăn cơm là để dạy dỗ hắn, kết quả Tiêu Lâm không sao, bản thân biến thành lợn nhúng nước sôi, Dương Chư sao có thể cam tâm.

Dương Chư r3n rỉ, mọi người cảm thấy hắn ta chỉ bị phỏng nhưng trong mắt Tiêu Lâm, hẳn ta đã chết.

Tiêu Lâm tất nhiên sẽ không nổi giận với người chết, lãnh đạm nói: “Nếu nói thế thì các vị công tử muốn thế nào?”