Thực ra đại nhân chưa từng động lấy một đồng tiền của Thi Si. Chậc chậc, Kiếm Si đúng là hào phóng bậc nhất mà.
Tiêu Lâm có vẻ ngửi thấy được mùi hào phú quen thuộc nên vấn tiếp tục thở dài, mỉm cười: “Chỉ là không biết ông chiêu mộ ta là vì lý do gì? Ta tự nhận ta đáng giá sáu vạn lượng và một con ngựa tốt nhưng Kiếm Si ông hào phóng đến vậy đúng là hiếm thấy ở Đại Ngụy.Ta cảm động vô cùng”.
Kiếm S¡i được tâng bốc như vậy thì vui mừng hét lớn: “Ngay từ lúc ngươi lấy được đệ nhất kiếm ở Côn Luân thì ta đã để ý tới ngươi rồi. Người có khí thế của phụ thân ngươi, có nhiệt huyết trong máu, ta muốn có ngươi. Đợi ngươi đỗ thi Đình thì ngươi sẽ cùng ta phát triển kiếm đạo, đánh bại Tân phủ trở thành người nắm giữ binh trận chính thức của Đại Ngụy”.
Tiêu Lâm day tai. Ông ta nói to quá mà cũng không thấy rát họng là gì. Hắn cười gật đầu, nói một câu đơn giản là đám người của Ngụy giám quốc muốn tranh đoạt binh quyền thôi mà.
Thế mà nói nghe ghê lắm.
Tuy nhiên đây cũng là lần đầu tiên hắn được nghe người khác đánh giá về phụ thân của mình.
Kiếm Si là kẻ địch mà lại thừa nhận ông Tiêu thì xem ra trong triều vẫn có người nhớ tới sự hào hùng, bá đạo của Tiêu gia năm xưa.
Đám nô bộc bên cạnh cuống cả lên. Những lời đó mà cũng có thể nói ra với một kẻ thất thường như Tiêu Lâm sao?
Kiếm Si dám nói như vậy vì đơn giản ông ta không hề sợ Tiêu Lâm. Nếu Tiêu Lâm không nghe lời, làm việc gây bất lợi thì ông ta sẽ giết thẳng tay.
“Hôm nay ngươi và Thi Si đối thơ phát ra mùi chua lắm, chẳng có tiền đồ gì cả. Theo ta đi, ta sẽ sắp xếp cho ngươi một chức vụ trong quân đội, phát huy kiếm đạo, đó mới là việc đội trời đạp đất mà người đàn ông cần làm”.
“Đúng vậy! Kiếm Si đúng là người đàn ông đầy nhiệt huyết, mạnh hơn đám học văn kia nhiều”, Tiêu Lâm cũng cổ vũ hùa theo. Những người khác cùng đành võ tay theo. Kiếm Si cũng phụ họa: “Đâu có đâu có. Được rồi. Được rồi”
Nghe nói Tam Si rất đoàn kết, và Kiếm Si thì rất thẳng thắn, đơn giản, thích được người khác khen. Vậy người càng đơn giản thì càng dễ lợi dụng.
Tiêu Lâm võ đùi: “Nếu đã như vậy thì ông giúp ta trả lại sáu vạn lượng, ta sẽ theo ông”.
“Được! Nói rồi đấy nhé”.
Không ai ngờ Tiêu Lâm lại lợi dụng Kiêm Si. Đến cả Bạch Khởi cũng tưởng rằng đại nhân chọn Kiếm Si làm chỗ dựa.
“Vậy phía bên Thi Si...”
“Yên tâm, ta đã chiêu mộ ngươi thì ông ta sẽ không tranh giành ngươi với ta đâu”, Kiếm Si võ ngực, mối quan hệ giữa Tam Sỉ bọn họ không tệ lắm.
Không tranh giành sao được?
Không tranh giành thì sao có thể khiến họ đấu lẫn như chứ?
Không tranh giành thì Tiêu Lâm đối phó với Kiếm Si như thế nào đây.
36 kế, kế ly gián là dễ dùng nhất, dễ khiến nội bộ kẻ địch sụp đổ nhất. Hoàng đế bảo hắn giết 18 người, chắc chắn trong đó có Tam Sỉ.
Tiêu Lâm lắc đầu, chỉ vào một đám đông: “Ông chắc là ông ta sẽ không giành với ông chứ?”
Có một nhóm cưỡi ngựa lao tới. Tất cả đều là tuấn mã màu đen.
Bụi đất bay mịt mù. Những lưỡi đao dài sáng loáng.Là ky binh của Nội sử phủ.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay
Kiếm Si giật mình, người có thể điều động được Nội sử phủ chỉ có thừa tướng. Mà mối quan hệ giữa thừa tướng và Thi Sỉ là tốt nhất. Thừa tướng xuất thân là người học văn, trong Tam Sỉ thì thừa tướng và Thi Si có mối quan hệ thân thiết nhất.
“Ây ya, ta sợ quá”, Tiêu Lâm đứng qua một bên, nói giọng yếu ớt.
Bạch Khởi chưa bao giờ thấy đại nhân của mình tỏ ra yếu đuối như vậy bèn trầm giọng: “Đại nhân định làm gì thế?”
“Đưa nô lệ của Côn Luân ra khỏi vực tối”, Tiêu Lâm chỉ Kiếm Si, người này chính là cơ hội.
Bạch Khởi kinh ngạc, nhìn em gái đứng gần đó: “Tất...tất cả sao?”
“Đúng vậy”, Tiêu Lâm đanh mắt: “Ta nói rồi, không thể làm con mồi được. Không muốn làm con mồi thì bước đầu tiên là phải chạy ra khỏi vòng vây. Vực tối chính là vòng vây của các ngươi”.
Bạch Khởi cảm thấy toàn thân tê dại. Ánh mắt Tiêu Lâm lấp láy, sáng rực trước giờ chưa từng thấy, giống như có hàng ngàn ngọn lửa đang cháy.
Nô lệ của Côn Luân sẽ là dàn quân thế hệ thứ hai của Tiêu gia. Ky binh cưới ngựa tới, uy phong lẫãm liệt. Kiếm Sỉ nổi cả gân xanh. Ông ta lại gầm lên: “Bà nội nó, chuyện nhỏ con con mà còn định ra tay sao?”