Ở Rể

Chương 199: C199



Ánh mắt Tiêu Lâm sáng lấp lánh, hắn hiểu rõ đặc điểm của cổ nhân, nặng lời hứa, nhẹ sinh tử.

Đặc điểm này có lẽ càng nổi bật ở nô lệ Côn Luân. “Cậu nói đi”.

Người đàn ông dẫn đầu trầm giọng, xem ra ông ta rất có địa vị ở Ám Uyên, chỉ cần ông ta lên tiếng, những nô lệ Côn Luân khác sẽ lẳng lặng nghe.

“Nếu Tiêu Lâm ta có thể giúp tất cả các ngươi thoát nô tịch, sau này Tiêu gia có cần gì, các ngươi phải báo ơn thoát được nô tịch”.

Tiêu Lâm giúp người, cần báo đáp.

Hắn không phải thánh nhân, hắn làm ơn cho người khác không mong người khác báo đáp gì quá nhiều, nhưng ít nhất phải biết cảm ơn.

Người đàn ông đó ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Được”.

Nô lệ Côn Luân không còn gì để mất, chỉ có một cái mạng mà thôi, đồng ý thì đã sao.


Chỉ cần thoát được nô tịch, có thể sống như một con người, bọn họ có chết cũng cam tâm tình nguyện.

“Bạch Khởi, đi”.

Tiêu Lâm quay người rời đi, người đàn ông kia sửng sốt: “Tiêu công tử đợi đã, lập khế ước không dùng giấy viết làm chứng sao?”.

Nếu là hẹn ước thì tất nhiên phải dùng giấy trắng mực đen viết ra, đóng dấu tay.

“Đàn ông lời hứa nghìn vàng, miệng vàng lời ngọc, chúng †a chỉ cần giao ước bằng miệng, chỉ cần ngươi và ta có lòng, lời hứa hẹn cũng sẽ được tính. Nếu không có lòng, giấy trắng mực đen có tác dụng gì?”.

Tiêu Lâm vô cùng thản nhiên, dường như rất tín nhiệm bọn họ.

Nô lệ Côn Luân chưa thấy văn nhân nào như vậy.

Ngày trước, đám văn nhân nhã sĩ coi bọn họ như lợn như chó, không thèm nhìn thêm một lần.

Chỉ có Tiêu Lâm là để ý, trong mắt hắn, bọn họ cũng giống như người bình thường.

Tiêu Lâm nhảy lên Hãn Huyết Bảo Mã, giọng như chuông ngân: “Tiêu Lâm hứa với các ngươi! Nếu Tiêu Lâm ta giúp các ngươi không còn phải làm nô lệ, sau này Tiêu gia gặp nạn sinh tử, các ngươi phải trợ giúp ta, các ngươi có sẵn sàng thề chết tuân thủ lời hứa này?”.

Gió thổi lạnh lo, cát bay mờ mắt.

Giọng nói của nô lệ Côn Luân giống như sét đánh giữa sa mạc, đồng loạt trả lời: “Bọn ta xin hứal”.

“Được! Hãy đợi tin tốt của ta!”. Trong lòng Tiêu Lâm nổi sóng, hành lễ: “Tiêu mỗ cáo từ! Ba ngày sau, Tiêu mỗ mở tiệc ở Minh Nguyệt Lâu, nếu các ngươi muốn đến thì đến!”.

Đây là lần đầu có người hành lễ với nô lệ Côn Luân.


Là văn nhân đầu tiên sử dụng từ ngữ khiêm tốn trước mặt bọn họ, tự xưng Tiêu mỗ.

Cũng là người đầu tiên mời nô lệ Côn Luân ăn tiệc.

Bọn họ kinh ngạc, sử dụng quân lễ với Tiêu Lâm, ánh mắt chứa sự kính trọng.

“Bạch Khởi, ta đến Tần phủ một chuyến, ngươi dẫn người nhà của ngươi về Tiêu gia đi!”. “Chủ nhân...”, Bạch Khởi sửng sốt, Tiêu Lâm quay lại: “Sau

này, người nhà của ngươi sẽ nhập tịch Tiêu gia”.

Bạch Khởi ngân ngấn nước mắt, Tiêu Lâm cười thản nhiên: “Đừng quên chọn người làm cho tửu lâu và sòng bạc”.

Đây là nơi Bạch Khởi lớn lên, biết gốc biết ngọn, chuyện chọn người giao cho Bạch Khởi là được.

Hôm nay Tiêu Lâm đ ến Ám Uyên vốn là để chọn người, nào ngờ Hoàng đế nhân cơ hội tạo ra chuyện như vậy, dẫn đến thương vong nặng nề, bây giờ hắn phải đưa Tân Phong về Tần phủ.

Tần Phong bị thương nặng, chủ yếu bị thương ở đầu và vai, may là chưa nguy hiểm đến tính mạng.

Người Tần Phong dẫn đến chỉ còn hai ba người sống sót, ai cũng đứt tay hoặc đứt chân, người có thể đưa Tân Phong về cũng chỉ có Tiêu Lâm.


Tần Phong hôn mê, trong tay vẫn nắm chặt thanh kiếm tốt. Kiếm là kiếm tốt, nhưng đến mức phải coi như bảo bối thế sao? Tiêu Lâm lắc đầu, chỉ đành để hắn ta ôm chặt.

Kinh thành.

Tiêu Lâm cưỡi Hãn Huyết Bảo Mã xuất hiện ở trên phố, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Thứ nhất, ngựa này vô cùng tốt.

Thứ hai, Tiêu Lâm lại là chủ nhân của con ngựa này?

Thứ ba, người dựa vào lưng Tiêu Lâm giống như con rối đứt dây, vô cùng nhếch nhác, người đi đường không nhận ra là ai. Bọn họ tò mò quan sát, người đó còn sống hay đã chết?

Hai người toàn thân đầy máu, vô cùng đáng sợ.

Vết máu trên người bọn họ đã khô một nửa, mùi máu tanh nồng đậm, cái lạnh cuối thu cũng không đè nén nổi.