Ở Rể

Chương 210: C210



Tiêu Lâm vừa nhận thánh chỉ xong thì được A Hương gọi đi một cách bí ẩn: “Tiểu thư đã chuẩn bị rượu thịt món ngon, đang đợi cô gia ở bên hồ”.

Không có chuyện gì mà nịnh bợ, không phải kẻ gian ắt là trộm.

Tân Phượng Uyển đang chơi trò gì?

Chẳng lẽ nàng định lấy lòng hẳn để hắn đừng lấy Thuần Quân đi?

Gió đêm hiu hiu, ngày mai Tiêu Lâm được vào cung, tâm trạng đang rất tốt, vui vẻ đến chỗ hẹn. Đổi lại ngày thường, hẳn đâu có tâm trạng để ý đến nàng?

Tân đại tiểu thư cao quý tự đại đích thân mở tiệc, đây là mặt trời mọc phía Tây, lần đầu gặp. Tiêu Lâm cũng muốn xem xem, Tân Phượng Uyển không cầu hòa được còn muốn dùng cách gì giữ Thuần Quân lại.

Tân phủ có một hồ nước, dẫn nước lưu thông. Trong hồ trồng hoa sen, nuôi cá chép.

Vào ngày hè, hoa sen đua nở, vô cùng sướng mắt.

Nhưng bây giờ đã là cuối thu, trong hồ một mảnh quạnh hiu.

Cổ đại không có ánh đèn ô nhiễm, bầu trời vô cùng trong xanh. Trăng sáng treo cao, bầu trời xanh trong, sao sáng lấp lánh. Nước hồ trong veo phản chiếu bầu trời, xinh đẹp sinh động, tựa thật tựa ảo, phiêu hốt thần thánh, dường như đã đặt chân vào nơi sâu nhất Ngân Hà, nhìn thấy một cảnh đẹp khác. lạ.


Tiêu Lâm thấy vậy, không khỏi ngâm nga: “Túy hậu bất tri thiên tại thủy, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà”.

Dịch nghĩa: Say rồi không biết trời trong nước, đầy thuyền mộng đẹp trên Ngân Hà.

Tân Phượng Uyển đang cầm ly rượu đợi hắn chợt sững người, trong lòng khế dao động.

Đây là câu thơ của Hoa Hạ, xuất từ phát từ “Đề hồ Thanh Thảo ở huyện Long Dương” của Đường Ôn Như. Bài thơ này đủ sánh ngang với Lý Bạch, bầu trời sao xa vời, vũ trụ bao la cùng hương rượu lành lạnh, linh hồn lập tức đóng băng, run rẩy theo những vì sao lưu chuyển.

Vô cùng phù hợp với tình cảnh này.

Tân Phượng Uyển run rẩy trong lòng, phản ứng giống như những người lĩnh ngộ được bài thơ này.

Tiêu Lâm may mắn nhớ được bài thơ này, nếu không, nhìn cảnh sắc này chỉ có thể nói câu má ơi.

Hản ngồi xuống đối diện Tân Phượng Uyển, ghế kêu kếo kẹt, Tân Phượng Uyển lại nhíu mày.

Tiêu Lâm cười hì hì: “Nương tử hẹn ta sao không nói sớm, †a sẽ chuẩn bị chút lễ vật”.

Hắn luôn miệng gọi nàng nương tử, nhưng trong lòng lại muốn bỏ nàng.

Tiêu Lâm nghĩ một đắng nói một nẻo khiến Tân Phượng Uyển không thoải mái, nàng lại không biểu lộ ra ngoài, đưa cánh tay như ngọc thạch lên: “Nào, uống thử rượu này”.

Tiêu Lâm liếc nhìn, trên bàn món gì cũng có đủ, rượu thơm, món ăn ngon.

Tân Phượng Uyển có ý tốt mời rượu, Tiêu Lâm nghe vào lại cảm thấy quen thuộc, sao giống với câu “đại lang mời uống thuốc” thế nhỉ?

Tiêu Lâm không quan tâm, tay của Tân Phượng Uyển cứng đờ giữa không trung, hơi lúng túng.

Hắn lạnh lùng kiêu ngạo, giọng nói có chút chế giễu: “Nương tử muốn quan tâm ta giống như Phan Kim Liên à?”.

“Phan Kim Liên là ai?”.


“Nhân vật trong sách, là một người xinh đẹp vô cùng, mỹ nhân kêu giỏi”.

Tiêu Lâm há miệng, nghe được Tân Phượng Uyển sửng sốt: “Kêu giỏi là ý gì?”.

“Nàng ta không chỉ kêu giỏi mà còn giỏi cho phu quân uống thuốc độc, là một phụ nữ độc ác nhất nghìn đời”.

Lúc này Tân Phượng Uyển mới phát hiện bị Tiêu Lâm trêu chọc. Hản không biết điều làm nàng vô cùng bất mãn: “Ngươi nói bản tiểu thư mời ngươi uống rượu là muốn hại ngươi?”.

“Phải”. Tiêu Lâm gật đầu, vô cùng chắc chắn.

“Ngươi đừng ngậm máu phun người, ngươi có chứng cứ gì?”.

“Xưa nay cô luôn bất mãn với ta!”.

Lời này sao lại quen thuộc thế?

Tân Phượng Uyển vội vàng biện bạch: “Nhưng ta chưa bao giờ có ý muốn hại ngươi”.

“Ai tin được”.

“Ngươi!”.

Tân Phượng Uyển đột nhiên ném ly rượu xuống đất, mùi rượu lan tràn: “Ngươi ngậm máu phun người! Ngươi không biết điều! Bản tiểu thư đích thân mở tiệc mời ngươi, ngươi lại không phân biệt tốt xấu! Quả nhiên có mẹ mà không được dạy dõi”.


Trên mặt Tiêu Lâm hiện lên vẻ tức giận. Tân Phượng Uyển. nhiều lần buông lời bất kính, không dạy dỗ nàng ta thì không. dập tắt được lửa giận trong lòng!

Hắn hít sâu một hơi, lời hắn nói giống như hòn đá ném vào trời sao tĩnh lặng, làm nổi lên gợn sóng, sóng sao nối tiếp nhau: “Tân đại tiểu thư, hôm nay cô vu oan ta hại Tân Phong, †a chỉ ăn miếng trả miếng, cũng cho cô cảm nhận mùi vị bị hàm oan, sao lại lôi mẹ ta ra?”.

Tân Phượng Uyển sửng sốt, nàng cứ tưởng chuyện ban ngày đã qua, thế mà Tiêu Lâm lại có thù tất báo.

“Ta là đại tiểu thư Tần gia, ngươi vu oan ta là ngươi không đúng!", Tân Phượng Uyển động một chút là lấy danh Tần gia ra, Tiêu Lâm đã cực kỳ chán ghét.

“Ta đường đường là Tiêu Lâm!”, Tiêu Lâm đập bàn đứng dậy, làm Tân Phượng Uyển kinh ngạc chỉ dám trừng to mắt: “Cô đợi có cơ hội là sỉ nhục ta và Tiêu gia, cô nghĩ cô không cần phải trả giá sao?”.

“Ngươi láo xược! Ngươi la hét với ai đấy? Ai cho ngươi can đảm?”, Tân Phượng Uyển không cam lòng yếu thế, quát lên.

Tiêu Lâm túm lấy Tân Phượng Uyển, đồ đạc trên bàn hỗn loạn, đổ xuống dưới đất, nàng hoảng sợ quát lên: “Ngươi điên rồi sao? Ta đã chuẩn bị những món ăn này rất lâu!”.

“Không phải cô muốn biết kêu giỏi là gì sao?”.

Tiêu Lâm bế Tân Phượng Uyển lên, nàng cảm thấy không ổn: “Ngươi làm gì?”.