Ở Rể

Chương 215: C215



Thường thì hoàng thượng sẽ tiếp các quan lại tới cầu kiến mình sau buổi thiết triều sáng.

Lần này Tiêu Lâm lại vào cung gặp hoàng thượng trước buổi thiết triều sáng, điều này cho thấy hoàng thượng hết sức coi trọng hắn.

Khi Tiêu Lâm và Tân Phong được gặp hoàng thượng thì vừa đúng năm giờ, còn một tiếng nữa mới tới buổi thiết triều.

Để gặp Tiêu Lâm, hoàng thượng đã thức dậy từ canh ba, tâm trạng vô cùng phấn chấn.

Tiêu Lâm không hề biết hoàng thượng đã dậy sớm, phấn khởi và mong chờ gặp hắn thế nào, bởi vì khi hắn gặp hoàng thượng thì trên mặt người không bộc lộ bất cứ cảm xúc gì.

Ấn tượng đầu tiên của Tiêu Lâm về hoàng thượng là vị hoàng thượng này còn quá trẻ và trông rất non nớt.

Tuy nhiên, sau trận chiến ở thôn Ám Uyên, hắn đã biết hoàng thượng nhìn thì vô hại nhưng thực chất lại rất âm hiểm. Chỉ e rằng trong triều không có nhiều vị đại thần biết được bản chất thật sự của hoàng thượng.

Hoàng thượng nguy hiểm như vậy nên Tiêu Lâm đương nhiên không thể coi thường.


Hoàng thượng tuy còn rất trẻ, nhưng khí chất đế vương lại vô cùng mạnh mẽ. Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ đều là phong thái mà một vị quân vương nên có.

Người hầu bên cạnh đều cúi đầu, Tân Phong cũng cúi đầu, chỉ có Tiêu Lâm là nhìn thẳng vào hoàng thượng.

Chiếc long bào mà hoàng thượng mặc thực sự rất tỉnh xảo, được thêu bằng những sợi chỉ vàng và bạc. Chiếc long bào này mà đặt ở thời hiện đại thì đáng giá một gia tài.

Trong con mắt chuyên môn của một nhân viên bảo tàng, không có sự khác biệt giữa hoàng thượng và các văn vật văn hóa khác, ngoại trừ việc các văn vật đó là đồ vật còn hoàng thượng là người sống.

Hoàng thượng khen ngợi Tân Phong, nói hắn có phong thái của Tần lão tướng quân thời trẻ, đã làm rất tốt việc bảo vệ vương gia. Sau đó hoàng thượng còn thưởng cho hắn ba ngàn lượng vàng lấp lánh bày ra trước mặt. Phần thưởng này không khỏi khiến người ta sung sướng.

Tiêu Lâm đã nhận ra hoàng thượng không nói rằng Tân Phong bảo vệ Tiêu Lâm mà là bảo vệ Kiếm Sỉ.

Hắn thực sự rất biết ơn vị hoàng đế thông minh này, như vậy mọi người sẽ tập trung sự chú ý vào Kiếm Si chứ không phải Tiêu Lâm.

Tân Phong rất đắc ý, lén lút liếc nhìn Tiêu Lâm, công lao hạng nhất cộng thêm ba ngàn lượng vàng, so với phần thưởng Tiêu Lâm nhận được trước đó còn có giá trị hơn rất nhiều.

"Tiêu hội nguyên, ngươi cũng có công, đây chính là lý do hôm nay ta muốn gặp ngươi. Ta muốn xem là kẻ nào mà dũng cảm như vậy", hoàng thượng vờ như không biết chút nào về Tiêu Lâm, khẽ mỉm cười nói: Hôm nay có cơ hội gặp mặt, Tiêu hội nguyên quả là không chỉ có tài văn chương xuất chúng mà còn là một người dũng cảm và tháo vát. Nếu không có ngươi, hoàng thúc của ta đã bị quân phản loạn của Nội sử phủ gi ết chết rồi".

"Đúng vậy, tình huống lúc đó có chút nguy hiểm, tuy nhiên tiểu nhân thể hiện cũng khá tốt", Tiêu Lâm gật đầu, khách quan đánh giá chính mình.

Những người khác sửng sốt, Tân Phong đồng tử co rút lại. Tiêu Lâm phải tạ ơn hoàng thượng mới phải, tại sao hăn lại gật đầu tự khen chính mình?

Điên rồi sao?

Tiêu Lâm này khao khát được khen ngợi đến vậy ư? Tân Phong rất khinh thường những kẻ thiếu hiểu biết như vậy!


Không ngờ, vẻ mặt đang vốn nghiêm túc của hoàng thượng lại giãn ra, hoàng thượng bật cười: "Vậy Tiêu hội nguyên đang muốn nhận phần thưởng gì vậy?"

"Tiểu nhân đã nghĩ đến chuyện này rồi, chỉ là sợ có người không muốn để tiểu nhân được như ý".

Mọi người lần nữa thất kinh, Tiêu Lâm nói năng như thể không phải đang xin phần thưởng mà là đang xin chết!

Hơn nữa, khi Tiêu Lâm lên tiếng, hắn thậm chí còn không nói ba chữ “bẩm bệ hạ”, không hề có chút phép tắc nào.

Nhưng hoàng thượng tựa hồ không để ý, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

Mã công công nghiêm nghị nói: "Tiêu hội nguyên, bệ hạ là Cửu Ngũ Chí Tôn, là phụ mẫu của mọi sinh linh trong thiên hạ, ngươi muốn gì từ nhà Ngụy bệ hạ đều có thể đáp ứng được. Ai có thể ngăn cản ngươi?"

“Thật sao?” Tiêu Lâm chớp chớp đôi mắt vô tội.

"Nhất ngôn cửu đỉnh", Hoàng thượng gật đầu, trong mắt mang theo ý cười.

Tiêu Lâm lập tức quỳ xuống, dập đầu: “Vậy tiểu nhân muốn xin hai phần thưởng".


Mọi người đều sững sờ, giờ Tiêu Lâm còn dám mặc cả với hoàng thượng. Một phần thưởng đã là ân huệ lớn của hoàng thượng, giờ hắn còn đòi hai?

Nhưng sự thật đã chứng minh Tiêu Lâm đã mặc cả thành công, bởi vì hoàng thượng lập tức đồng ý: “Ngươi nói đi".

"Tiêu Lâm có hai điều mong ước. Thứ nhất, nô lệ Côn Luân cũng giống như Tần Phong, đã cố gắng hết sức để bảo vệ vương gia. Xin bệ hạ hãy niệm tình họ có tấm lòng cao quý mà bãi bỏ thân phận nô lệ cho họ. Thứ hai, tiểu nhân hy vọng Thanh Nguyên thư phòng có thể mở cửa với bách tính".

Giọng điệu của Tiêu Lâm vẫn bình tĩnh như thường lệ, nhưng những người khác nghe những lời này thì chẳng khác nào sét đánh ngang tai.

Tất cả mọi người có mặt, kể cả hoàng thượng đã đoán ra ước muốn đầu tiên của Tiêu Lâm, nhưng điều thứ hai thực sự nằm ngoài dự đoán của hoàng thượng.

Mã công công cau mày, lén lút liếc nhìn hoàng thượng rồi im lặng.

Việc loại bỏ thân phận nô lệ của nô lệ Côn Luân ở thôn Ám Uyên tương đương với việc khôi phục luật bảo vệ nhân tài, đây cũng là mong muốn của hoàng thượng, là sự ngầm hiểu ý giữa hoàng thượng và Tiêu Lâm.